“Đừng, không cần.” Lạc Y ngồi xổm xuống nâng khay trà lên, cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
ŧıểυ Bạch lại gọi cô: “Em như thế sẽ bị cảm mạo đấy, em đi ngâm đi, dù sao lát nữa trợ lý cũng sẽ cầm quần áo tới.
ŧıểυ Bạch trông thẫy Lạc Y từ đầu gối trở xuống ướt dẫm, cô như thế sẽ bị phong thấp mất.
Lạc Y không thèm quan tâm đến anh.
Đợi khi cô sắp ra ngoài, ŧıểυ Bạch lại kêu: “Hay là, em đi ngâm chân trước đi, bên kia có thùng gỗ nhỏ, chuyên dùng để ngâm chân.”
Lạc Y đã đi ra ngoài.
ŧıểυ Bạch thầm nghĩ, quần áo của cô đã ướt đẫm, anh không nên ồn ào nữa, nhỡ cô bị cảm lạnh thì nguy. Vẫn nên nhanh chóng về nhà thôi.
ŧıểυ Bạch đang muốn ra khỏi nước, đột nhiên nhìn thấy Lạc Y trở về, cô đi ngang qua hồ bơi của ŧıểυ Bạch, vào căn phòng bên trái.
Chỗ đó, là chỗ ngâm chân ŧıểυ Bạch nói.
Đôi mắt ŧıểυ Bạch sáng lên, anh cười cười, nhanh chóng phủ thêm áo choàng tắm, quấn chặt mình, cũng vào căn phòng đó.
Trang trí của căn phòng này rất ưu nhã, ba mặt tường tạo nên từ cây trúc, rất ấm áp, xung quanh còn điểm xuyết rất nhiều hoa đào màu hồng phấn.
Lạc Y ngồi trên ghế mây, đang vẩy hoa hồng vào thùng gỗ.
ŧıểυ Bạch nói: “Tôi cũng tới ngâm chân!”
Lạc Y khinh bỉ anh: “Chẳng phải anh là đàn ông sao? Một người đàn ông còn cần hoa hồng làm gì.”
ŧıểυ Bạch cười cười, nói: “Vậy em thả hoa cúc cho tôi đi?”
“Phụt ------“ Lạc Y phì cười, rắc hoa hồng vào thùng gỗ nhỏ của anh, cô nói: “Anh vẫn nên ngâm cái này đi.”
Hoa cúc gì chứ... Thật đáng sợ. Hai người đổ đầy nước, nằm trên ghế mây ngâm chân.
ŧıểυ Bạch mới đi ra từ ao suối nước nóng, Lôi Tuấn nói: “Lưng của anh hình như hơi bị bỏng, không chừng sẽ bị trúng gió. Bởi vì anh vừa ngâm nước nóng xong, lỗ chân lông đều mở ra.” Cô vừa nói vừa lấy một cái đệm đặt ra sau lưng anh.
ŧıểυ Bạch cười với cô. Đừng nhìn biểu hiện của Lạc Y rất lạnh lùng, nhưng thật ra cô rất tỉ mỉ, rất quan tâm.
Trong phòng phát nhạc, là khúc nhạc đàn tranh, đàn tì bà. ŧıểυ Bạch ấn chuông để nhân viên phục vụ đổi sang bài tiếng Anh.
Lạc Y cảm thấy kỳ lạ, sao ŧıểυ Bạch rung một cái đã có người đến? Còn cô nhấn một cái thì không ai quan tâm?
ŧıểυ Bạch cười giả lả, đây là anh đã sớm sắp xếp. Phải ấn liên tục ba lần thì mới có người đến. Ha ha ha ------ nếu không, ban nãy sao Lạc Y lại không thấy ai cả.
Lúc này, âm nhạc vang lên, ŧıểυ Bạch hát theo. Giọng của anh rất dễ nghe... Lạc Y nhắm mắt lại nghe, nghe si mê.
“Màn đêm khiến anh cảm thấy ưu thương, điều anh muốn, là hôn đôi môi em.”
ŧıểυ Bạch vừa hát vừa nhìn Lạc Y.
Còn chưa hát xong, anh bỗng dừng lại. Anh nhìn Lạc Y, nói: “Váy của em ướt đẫm rồi, đi đổi cái khác đi, trong phòng đơn có áo choàng tắm.”