Lạc Y quay đầu, thấy ŧıểυ Bạch lạnh đến run lẩy bẩy, cô bật nhiệt độ máy điều hòa cao lên một chút.
Cô vừa dặn dò anh uống nước nóng, vừa nói: “Tôi đã quan sát xung quanh đây không có nơi nào có suối nước nóng.”
ŧıểυ Bạch răng run lập cập nói: “Tôi nào biết, trong điện thoại di động của tôi có địa chỉ.”
Trợ lý của anh đã sắp xếp xong hết mọi chuyện, còn có ngạc nhiên mừng rỡ...
ŧıểυ Bạch lấy ra điện thoại di động, kéo ra màn ảnh, hiện ra địa chỉ sơn trang suối nước nóng.
Lạc Y nhìn một cái: “Suối nước nóng này xa quá! Chúng ta còn chưa tới nơi, người đều đã chết cóng.”
ŧıểυ Bạch nói: “Không sao, đi ngay bây giờ... Tôi sắp chết rét đến nơi rồi...”
Hôm nay nếu không ngâm suối nước nóng này, anh thật không dám bảo đảm Lạc Y có thể hay để cho Lăng Tiêu dẫn đi hay không...
Tối hôm nay bằng bất cứ giá nào, liều mạng anh cũng phải đi!
Lạc Y cởi áo choàng dài ra, ném lên người ŧıểυ Bạch: “Anh trước phủ thêm quần áo. Tôi tìm thử xung quanh đây có hội sở suối nước nóng nào không.”
ŧıểυ Bạch “Ngao” một tiếng: “Tôi không đi hội sở khác! Tôi không quen! Hội sở khác không sạch sẽ, tôi không muốn vào!”
Lạc Y trừng mắt anh: “Làm sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?”
Cô tranh thủ thời gian khuyên răn, anh chỉ tay vào cái có tiếng đàn tiên cảnh.
ŧıểυ Bạch ôm áo choàng dài của Lạc Y, thật giống như ôm cô vào trong ngực vậy.
Cả người anh cũng cảm thấy ấm áp. Áo choàng dài của cô có màu trắng, bên trên có đính những viên đá màu xanh, rất đẹp mắt!
ŧıểυ Bạch vốn là vừa suy nghĩ vừa ôm một hồi, nhưng là, lại sợ Lạc Y bị đóng băng, anh đưa tay đem áo choàng dài trả lại cho cô: “Cô mau mặc vào đi, một hồi lạnh sẽ bị cảm.”
Lạc Y đang lái xe, cô không có đưa tay lấy, cô nói: “Tôi không lạnh, anh mặc đi.”
ŧıểυ Bạch thuận tay sờ lên mặt cô, lạnh như băng! Còn nói không lạnh?
Lạc Y không nghĩ tới anh sẽ đưa tay sờ lên mặt cô, đột nhiên bị anh làm sợ hết hồn, thiếu chút nữa chiếc BMW đâm vào đuôi xe phía trước!
Lạc Y liếc mắt trừng anh: “Làm gì vậy?” ŧıểυ Bạch mặt đầy vô tội: “Làm sao?”
Lạc Y cho là anh vô ý đụng phải cô, nên không có nổi giận.
ŧıểυ Bạch đem áo choàng dài đắp lên người cô, nói: “Cô mau mặc vào đi, nếu cô bị cảm, lại không có ai chăm sóc tôi.”
Nói xong, lại sợ cô ném quần áo trở lại, vội vàng nói: “Áo choàng của cô quá phấn, đại lão gia như tôi, mặc giống cái gì a!”
Trong đầu Lạc Y nghĩ: Anh sao? Còn là đại lão gia ư? Bất quá... Buổi trưa lúc đánh người quả thật là đại lão gia mà.
Lạc Y đang lái xe, cũng lười tranh cãi với anh.
Cô cho xe tăng tốc chạy về phía sơn trang suối nước nóng.
Xe chạy nửa giờ, cuối cùng cũng tới nơi. Lạc Y đậu xe ở cửa chính sơn trang suối nước nóng, vì ŧıểυ Bạch xuống xe là có thể vào phòng khách, như vậy thì anh cũng đỡ lạnh!