ŧıểυ Bạch bỗng thấy một tia thương hại thoáng qua trong mắt Lạc Y, ŧıểυ Bạch vội vàng nói: “Mấy người đừng nhúng tay vào, trạng thái bây giờ của Lăng Tiêu không thể tiếp nhận bất kỳ người phụ nữ nào đâu.”
Lăng Vi và Lạc Y đều không ăn gì cả, Lăng Vi nói: “Tôi phải đi đón anh ấy đây, không thể để anh ấy ở nghĩa trang quá lâu được.”
Lạc Y nói: “Tôi đi với cô.”
ŧıểυ Bạch ngồi ở bên cạnh ôm bụng tức, anh ta đã chuẩn bị suối nước nóng xong rồi, nhưng vợ tương lai của anh ta không muốn đi ngâm suối nước nóng, mà muốn bất chấp gió rét đi ra nghĩa trang!
Ra đó khó chịu thế nào... cô ấy không biết sao?
Nhưng ŧıểυ Bạch cũng không nói những lời này ra khỏi miệng, anh ta vẫn rất tôn kính Bill, Bill đã trải qua biết bao đau khổ đến vậy, ŧıểυ Bạch cũng khó chịu thay anh ta.
ŧıểυ Bạch không nói gì, lặng lẽ đi theo hai cô cùng đi tìm Lăng Tiêu.
Tuyết rơi mờ mịt, phủ đầy trên mặt đất, giống như phủ một lớp chăn trắng tinh trên nền đất.
Xa xa, Lăng Vi, Lạc Y và ŧıểυ Bạch nhìn thấy có một người đàn ông cô độc đứng trên bậc thang giữa trời mưa tuyết.
Lăng Vi đi lên bậc cầu thang, kéo kéo vạt áo của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu mới hoàn hồn.
Lăng Vi bảo anh ta về nhà, anh ta chậm rãi gật đầu.
Sau đó, anh ta ngồi xổm người xuống, chạm ngón tay vào môi mình, rồi đè ở trên bức ảnh vợ và con gái, trao cho họ nụ hôn tạm biệt.
Lúc bọn họ đi xuống bậc thang, ŧıểυ Bạch không ngừng hắt xì hơi!
Người này thích đẹp, chỉ mặc mỗi bộ âu phục đơn bạc, ngay cả áo khoác dài cũng không thèm mặc.
Ba mươi độ dưới độ không!
“Anh tự tìm cái chết hả?” Lạc Y nghiêng đầu nhìn về phía ŧıểυ Bạch, ŧıểυ Bạch lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, Lạc Y trừng anh ta: “Còn không mau lên xe!”
Cô ấy là con gái, cũng không mặc ít giống anh ta!
Dù sao cô cũng mặc thêm áo khoác dài! Mặc dù cô ấy mặc váy len, lộ bắp đùi, nhưng bên trong cô ấy có mặc cả quần tất giữ ấm, hơn nữa, cô còn đi boot cao cổ để chắn gió!
Con hàng này! Lạc Y thở dài, anh ta muốn đi thi hoa hậu hay là thế nào? Mặc ít quần áo đến vậy, ngay cả áo len cũng không mặc.
Lạc Y thấy anh ta há miệng run rẩy nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô ấy thở phì phò đưa tay đẩy anh ta: “Mau lên xe đi!”
ŧıểυ Bạch không chịu, thầm nghĩ trong đầu: “Em ở đâu, anh ở đó... Tránh cho lát nữa em và Lăng Tiêu nói chuyện gì với nhau, anh không nghe được.”
Lạc Y giận đến nỗi không ngừng nghiến răng: “Mau lên xe!”
Cô ấy kéo anh ta đến trên xe, ŧıểυ Bạch thấy cô ấy ngồi vào trong khoang xe trước, anh ta mới chịu lên xe.
“Hắt xì hơi ——” trong khoang xe rất ấm áp, ŧıểυ Bạch vẫn run lập cập.
Xong rồi, có vẻ như anh ta bị cảm rồi!
Lạc Y vội vàng lấy bình giữ nhiệt đưa cho ŧıểυ Bạch, đây là thứ hôm nay cô ấy vừa mới chuẩn bị cho anh ta, bởi vì phải chăm sóc anh ta uống thuốc, cô ấy suy nghĩ, thằng ngốc này ít vận động, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, chắc chắn sẽ không thể tự chăm sóc cho mình.
Vì vậy, ŧıểυ Bạch nhất định là sẽ không chuẩn bị những thứ như bình giữ nhiệt này!
Quả nhiên, lúc Lạc Y mở nắp bình giữ nhiệt, ŧıểυ Bạch hơi sửng sốt.
Lạc Y vội vàng đưa ly nước cho anh ta: “Uống nước nóng vào đi, bên ngoài lạnh như vậy, anh còn mặc ít quần áo. Anh cũng không đi thi hoa hậu, anh sĩ diện cái gì?”
ŧıểυ Bạch “Hắt xì hơi” liên tục... Lạc Y gọi điện thoại cho Lăng Vi: “ŧıểυ Vi, tôi và ŧıểυ Bạch đi về trước đây, hình như anh ta bị cảm rồi, tôi đi về trước còn mua thuốc cho anh ta.”
Lăng Vi và Lăng Tiêu đã đi tới chiếc xe bên cạnh, Lăng Vi vẫy vẫy tay với cô ấy.
Lạc Y nhanh chóng khỏi động xe, chạy thẳng tới cửa hàng thuốc.
ŧıểυ Bạch ngồi rêи ɾỉ ở đằng sau: “Không được... anh chắc chắn đã bị cảm rồi, uống thuốc không hữu hiệu, anh phải đi ngâm suối nước nóng...”
ŧıểυ Bạch thầm làm động tác tay chữ “V” sau lưng Lạc Y! Sao mình có thể cơ trí như vậy!!!