Giống như đang hôn nhưng gương mặt anh lại đỏ bừng lên.
Lạc Y ghét bỏ xoay mặt sang hướng khác.
ŧıểυ Bạch mím môi cười, có lẽ Lạc Y bị ngọn đèn quấy nhiễu, cô tức giận xoay người, sắp nổi giận, ŧıểυ Bạch khẩn trương tắt đèn.
Anh giả vờ mình bị mộng du… ưỡn ẹo nằm ngủ.
Lạc Y không động đậy nữa, ŧıểυ Bạch mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngủ đến sáng hôm sau, lúc Lạc Y tỉnh lại phát hiện bên cạnh có người, cô hoảng sợ lúc này mới nhớ tới… hiện tại đang ở trong nhà của ŧıểυ Bạch.
Thấy rõ là ŧıểυ Bạch, trái tim căng thẳng mới hòa hoãn, cô nhìn ŧıểυ Bạch, cả đêm hôm qua bị lạnh nên mới leo lên giường ngủ.
Nhưng mà anh ngủ rất thành thật, chỉ chiếm một diện tích nhỏ, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi, xem như cũng quân tử.
Lạc Y kéo chăn đắp cho anh, tên nhóc này đúng là đẹp trai, lúc ngủ cũng chọc người đến thế.
Đương nhiên chỉ giới hạn lúc ngủ mà thôi.
Đầu cô rất đau nhưng vẫn phải tỉnh dậy làm bữa sáng.
Cái miệng tên này rất tệ, trông chờ anh có thể dậy làm bữa sáng thì đúng là nằm mơ.
Lạc Y không mong chờ vào anh, đứng dậy khoác lên áo khoác liền đi vào bếp.
Lúc ŧıểυ Bạch tỉnh dậy thì há miệng đi tìm đồ ăn.
“Chào buổi sáng Lạc Y.” ŧıểυ Bạch nhìn đồ ăn trên bàn, có trứng ốp, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, anh vừa muốn cầm ly sữa thì đột nhiên nhớ tới… hiện tại anh đang là bệnh nhân mà.
Anh để cô tới phục vụ không phải vì miệng anh đau sao?
ŧıểυ Bạch ngồi như đại lão gia dựa vào ghế.
Anh nói với Lạc Y: “Miệng tôi bị đau, nhanh đút cho tôi đi, aaa…” nhìn cái tên miệng tiện ŧıểυ Bạch, thật muốn bóp chết anh.
Cô thật hoài nghi anh làm sao mà lớn? Quần áo vươn đến tay, cơm há tới miệng, sau này ai gả cho anh thật đúng là chịu tổi.
Lạc Y cầm ly sữa trên bàn, thật muốn đánh cho anh một trận, nhưng không thẻ nào… ai bảo hôm qua cô làm người ta bị thương đây.
Cô đứng bên cạnh anh, cầm ly đưa tới miệng anh: “Đại thiếu gia anh uống đi.”
ŧıểυ Bạch không vui nói: “Bác sĩ nói tôi không thể đụng vào miệng, cô không cầm thìa đút cho tôi sao?”
Lạc Y muốn bốc hỏa nhưng vẫn phải đi lấy thìa tới.
“A… há miệng nào.”
ŧıểυ Bạch há miệng cười vui vẻ với cô, anh vừa cười vừa hỏi cô: “Tôi ngoan lắm đúng không?”
Ngoan bà nội nhà anh, trong lòng Lạc Y thầm mắt một câu, gương mặt vấn phải nghiến răng nghiến lợi mà cười: “Anh quá ngoan rồi, chị đút nào… bảo bảo ngoan, uống một tiếng sữa, lại ăn thâm một miếng trứng ốp…”
ŧıểυ Bạch ăn vô cùng thỏa mãn, không nghĩ tới em gái Lạc Y dịu dàng như thế…
Nhưng mà tình hình thực tế là thế, trong lòng Lạc Y lại là: “Ngẹn chết nhà anh, sắc chết anh đi, nghẹn chết anh đi.”
Hai người lục đục với nhau ăn xong bữa sáng, Lạc Y về phòng rửa mặt thay quần áo đi làm.
Lúc ra cửa, Lạc Y quay đầu nhìn thoáng qua ŧıểυ Bạch đang tiễn cô.
Cô nghi hoặc hỏi anh: “Anh không cần đi làm sao?”
ŧıểυ Bạch thầm nghĩ: “Sản nghiệp danh nghĩa của tôi nhiều nhưvaậy hàng năm kiếmv ề mấy tỷ còn cần phải đi làm sao? Cho dù có chuyện quan trọng cũng có thể video call hội nghị giải quyết xong.”
Anh lắc đầu.
Lạc Y ở trong lòng khách sáo một trận, quả nhiên tay chân lười biếng, phế vật tới mức ngũ cốc cũng không biết.