Nhưng mà lần này ôm cô, ŧıểυ Bạch đột nhiên nóng lên, bởi vì hình như anh cảm thấy được bên trong áo ngủ của Lạc Y chưa mặc gì, hiện tại dánh vào người anh, cực kì ấm áp.
Lạc Y vùng vẫy: “Anh buông tôi ra.”
ŧıểυ Bạch ôm cô không chịu buông: “Không được, tôi không dám ngủ… vừa nãy làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng người sao đột nhiên biến mất đây?”
Lạc Y tức giận muốn chết, hiện tại cả đầu cô phát đau còn muốn ngủ.
ŧıểυ Bạch thấy cô xoa trán lập tức muốn nổi bão, nhanh chóng buông tay: “Cô ngủ chỗ tôi… tôi không ngủ trên giường, tôi ngủ ở sô fa.”
Lạc Y thật muốn đánh anh, cô từ từ nhấc chân đi tới phòng anh, nhìn trên giường rối thành một nùi, cô nhíu mày: “Qua chỗ tôi ngủ.”
Cô nắm thành nắm đấm, nếu anh thiếu mấy lỗ thì để cô giúp anh thêm mấy lỗ trên trán anh.
Lạc Y trở về phòng, ŧıểυ Bạch không chịu đi bởi vì căn phòng kia có âm thanh kỳ quái… nhưng mà anh lại không muốn ngủ một mình.
Anh đi theo Lạc Y đi tới phòng ngủ kia, ŧıểυ Bạch nằm ngủ trên ghế sofa.
Hắt xì… trên ghế sofa quá lạnh, anh đắp chăn dày mà vẫn lạnh run cầm cập.
Lạc Y quá mệt nhọc, lười biếng hừ một tiếng, ŧıểυ Bạch nhìn thấy cô dịch vào bên trong.
Là đang có ý mời anh lên giường ngủ hả?
ŧıểυ Bạch kích động, anh bọc chăn run rẩy đứng lên chần chờ lên giường.
Anh ngồi xuống cạnh giường, chiếm một phần nhỏ, trên giường có nệm lông, nháy mắt anh cảm thấy ấm áp hẳn.
Nằm một lúc ŧıểυ Bạch bật đèn, anh chống tay nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc Lạc Y ngủ rất đáng yêu… gương mặt trái xoan, miệng nhỏ như anh đào, chiếc mũi rất bé, lông mày thẳng, rất có cảm giác khí khái.
Anh không nhịn được nhéo má cô, làn ra rất tốt, trơn mịn mềm mại.
Anh nhéo má mình, giống như mặt anh vậy, cũng rất trơn mịn.
Lạc Y đắp chăn không kín, cánh tay của cô lộ ra ngoài.
ŧıểυ Bạch nắm tay cô muốn đặt tay cô vào trong chăn.
Kết quả vừa vén chăn lên, nhìn thấy quần áo ngủ của cô xốc xếch, bả vai lộ ra.
Da thịt trắng như tuyết, nhìn mắt muốn mù đến nơi rồi.
ŧıểυ Bạch hít một hơi thật sâu, anh không phải loại háo sắc dậu đổ bìm leo.
Anh vẫn rất tôn trọng phái nữ.
Nhanh chóng nhét tay cô vào chăn.
Trong lòng niệm kinh như hòa thượng: “Tâm Nhược Băng thanh, xúc biến không sợ hãi...”
Nhưng mà lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi là làm sao vậy.
Trái tim đập thình thịch khó lòng bình phục.
Anh nhìn chằm chằm Lạc Y một hồi, nói cũng lạ, ban đầu anh không thấy mình thích Lạc Y, nhưng mà càng tiếp xúc càng cảm thấy được sự quyến rũ của cô gái này.
Loại quyến rũ này giống như ánh mắt trời, nói sao nhỉ? Có sức sống, dã tính, nóng bỏng, hăng hái, vô cùng hấp dẫn người khác.
Tính tình Lạc Y không tốt như vậy nhưng mà cô giận thì giận cũng không phát tác ra ngoài.
Cô là kiểu người tức giận cũng không tìm người khác gây phiền toái.
ŧıểυ Bạch nhìn cô cười cười, nghĩ thầm Lạc Y vốn lương thiện… dù bị anh làm cho tức chết cũng không tìm anh tính sổ.
Anh nhìn cô, càng nhìn càng thấy muốn nhìn hơn, bộ dạng lúc ngủ điềm tĩnh, ngọt ngào, khiến anh muốn lại gần hôn cô…