Lăng Vi thầm nghĩ, phải cho hai người này thêm mồi lửa. Mặc dù ŧıểυ Bát thích con gái nhà người ta, nhưng bình thường luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, dù thổ lộ cũng là đức hạnh ‘ông đây thích cô, cô mau tạ chủ long ân với tôi đi!” thế sao được a?
Khó trách con gái nhà người ta nghe thấy ŧıểυ Bát thổ lộ, còn cho là mình làm sai chuyện gì...
Cô gái này không dám hi vọng xa vời ŧıểυ Bát sẽ thích cô ấy! Cho nên đối mặt với tình cảnh lúc này, cô ấy hơi ngơ ngác.
“Anh em là tốt!” Lăng Vi gật đầu, thầm nghĩ, ŧıểυ Bát nhà chúng ta, vô cùng trong sáng đó!
Trước mặt nhiều người như vậy, không hề suy đoán mập mờ chút nào, trực tiếp thổ lộ với con người nhà người ta, chuyện này thật bá đa͙σ!
Lôi Tuấn ở bên cạnh, tự động giơ ngón cái.
Lăng Vi thầm nghĩ, chuyện hôm nay, ŧıểυ Bát làm quá đẹp! Nếu hiểu lầm xem mặt không được làm rõ, ŧıểυ Bát sẽ chết oan!
Chuyện này, để cô quản!
Đôi mắt sáng của Lăng Vi đảo tròn, cô nói với ŧıểυ Kỳ: “ŧıểυ Kỳ, Tử Âm nói thích em. Chị biết cậu ấy thật lòng với em! ŧıểυ Bát nhà chị làm việc nghiêm cẩn, em cũng biết rồi. Cậu ấy sẽ không nói đùa chuyện này đâu.”
Lăng Vi thấy Vương Tử Kỳ chao đảo, nói tiếp: “ŧıểυ Kỳ, chẳng phải em cũng thích ŧıểυ Bát nhà chị sao? Hôm đó em còn hôn trộm cậu ấy, mọi người đều nhìn thấy.”
“...”
Trên bàn chợt truyền đến tiếng hít không khí.
Nhất là Vương Tử Âm, gần như trợn mắt nhìn Vương Tử Kỳ. Như thể đang nói, em dám... hôn trộm anh? Em hôn trộm anh làm gì?
ŧıểυ Kỳ căng thẳng níu cánh tay anh, biểu cảm của anh, như thể đang muốn đánh cô vậy...
“Không phải... hôm ấy em, mẹ ơi, em muốn đi vệ sinh...”
Vương Tử Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, nhưng sợ cô đang mót, bèn để cô đi vệ sinh.
Lăng Vi chợt nói: “ŧıểυ Kỳ, đừng vội, chị dâu tin tưởng em nhất định có thể nhịn được, nói rõ ràng với mọi người trước đã!”
“Phụt –“ Những người lớn tuổi trên bàn cơm bị sốc.
ŧıểυ Kỳ bình tĩnh lại, cô nhìn Lăng Vi nói: “Được.”
Lăng Vi hỏi cô: “Em thích Vương Tử Âm không? Em phải nói thật!”
Lăng Vi thấy cô ấy hơi xấu hổ, chắc cô ấy sợ nói trước mặt nhiều người.
Lăng Vi trịnh trọng nói với Vương Tử Kỳ: “ŧıểυ Kỳ, chị không phải hù dọa em. Lúc này, em phải suy nghĩ cho kĩ, câu nói này rất quan trọng. Thích, hoặc không thích, một hai chữ này, rất có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời còn lại của em và Vương Tử Âm.”
Vương Tử Kỳ hít sâu một hơi, cô cảm thấy máu trong người cháy rừng rực.
Cô nắm chặt nắm đấm, đứng dậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Em thích Vương Tử Âm, rất thích.”
Cô nói xong, chợt đưa tay lên che mặt, bởi vì Vương Tử Âm ở bên phải nhìn cô, ánh mắt như thể muốn đốt cháy cô!
Vương Tử Âm chợt đứng bật dậy, cầm lấy tay cô. Cô nhìn sang anh, chỉ thấy đôi mắt đen của anh như có hai ngọn lửa rực cháy, anh nhìn cô chằm chằm, nét mặt của anh cực kỳ phức tạp.
Anh có chút không dám tin hỏi: “Chẳng phải em rất ghét anh sao? Ngày nào cũng giày vò anh, trông mong anh không tốt sao?”
ŧıểυ Kỳ nói: “Đó là chuyện của bao năm trước rồi... khi đó em cũng là vì thích anh nha... Anh không để ý đến em... nên em chỉ muốn khiến anh chú ý thôi...”