Tạm, thời, không phải... mấy chữ này, như có thâm ý khác nha!
Đám người ngẫm nghĩ.
Vương Tử Kỳ xấu hổ cúi đầu uống trà, hận không thể nấp ra sau lưng Vương Tử Âm.
Cô càng lúc càng đỏ mặt, thời gian trôi qua còn đổ mồ hôi, đang quẫn đến không tìm được đường ra, Vương Tử Âm chợt đưa một tờ giấy qua.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy giấy, lau mồ hôi.
Vương Tử Kỳ vừa uống trà, vừa nhìn thoáng qua Lạc Y, giờ cô đã biết rõ.... Đây là một đại hội xem mặt, mà nhân vật chính là Vương Tử Kỳ và Lạc Y.
Trong lòng cô rất khó chịu... không biết là trà đắng, miệng đắng, hay lòng đắng, mà không nuốt trôi nước trà này.
Ông cụ Lôi hỏi tiếp: “ŧıểυ Bát có sốt ruột không? Cháu nghĩ sao? Giờ đã trưởng thành rồi, đã hai mươi lăm, có không ít người bằng tuổi cháu đã có con bế rồi đấy.”
Lúc này, Duệ Duệ, Đô Đô, còn có ŧıểυ mỹ nhân, lập tức kêu a a, cha mẹ chúng ta đều là yêu sớm a.
ŧıểυ Bát nhìn liếc qua Vương Tử Kỳ, nói: “Cháu cũng rất sốt ruột... Nhưng cháu đã ra hiệu mấy lần, con gái nhà người ta vẫn không có phản ứng.”
“A? không thể nào? ŧıểυ Bát nhà ta thổ lộ mà không hề thành công? Còn là nhiều lần?”
Lôi Tuấn kinh hãi muốn vỗ bàn, Lôi Niểu Niểu vội kéo anh: “Nhị ca, nhị ca.. bình tĩnh bình tĩnh!”
Lôi Tuấn hỏi ŧıểυ Bát: “Nói vậy, ŧıểυ Bát,e m có người thích rồi?”
Vương Tử Âm sợ bọn họ nghĩ sai lệch, bèn gật đầu nói: “Phải, em có người thích!”
Vương Tử Kỳ miết môi, cúi đầu yên lặng uống trà.
Vương Tử Âm chợt quay sang, nhìn cô nói: “Anh nói em đó, sao lại không rõ vậy? Sao em không thể nhìn thẳng vào vấn đề của mình? Lúc làm thí nghiệm cũng thế, hỏi em sai chỗ nào thì em chỉ miết môi, không nói gì! Không thổ lộ với em thì chắc em cũng vờ như không biết quá.”
Vương Tử Kỳ che miệng, ngước mắt nhìn anh. Trong mắt cô đầy nước mắt.
Nét mặt của anh vô cùng nghiêm túc, không giống đang nói đùa. Có một giây cô đã cho rằng anh lấy cô làm bia đỡ đạn, bởi vì không muốn xem mặt, nên mới nói có người thích.
Nhưng nét mặt của anh rất kích động, như thể anh rất đau lòng không theo đuổi được người anh thích... nhưng, người anh nói, thật sự là cô sao? Vương Tử Kỳ hơi khó tin.
Cô nhìn trái nhìn phải, vì sao đám người lại nhìn cô vậy? Trái tim cô đập thình thích, đỏ mặt, phát sốt...
Cô lau khóe mắt, hỏi anh: “Anh nói em à?”
Vương Tử Âm cạn lời! Anh hung hăng ‘ừ’ một tiếng.
Đây là anh làm sáng tỏ trước hơn mười vị gia trưởng hả?!
Cô gái! Nếu cô không đồng ý, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa!
Vương Tử Kỳ chợt rơi nước mắt tí tách, cô đưa tay lau nước mắt, vừa cười vừa khóc nói: “Em nghe không hiểu, anh lặp lại lần nữa được không? Ban nãy là anh nói chuyện với em sao?”
Lạc Y không nhìn nổi nữa, cô nói với Vương Tử Kỳ: “Nếu cô hỏi lại, tôi cũng nghi ngờ anh ta nói tôi...”
Vương Tử Kỳ khẽ gật đầu: “Từ lúc bắt đầu tôi cũng cho rằng anh ấy nói cô...”
Mẹ ơi... Lăng Vi đỡ trán, bày tỏ đau lòng cho ŧıểυ Bát 3 giây.
Vương Tử Âm lau trán, giận đến đau đầu.
Lăng Vi lập tức hiểu rõ giữa hai người có chuyện gì...