Tiếp thei, chỉ thấy y tá đỡ Lôi Đình đi ra.... ŧıểυ Đình đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn vặn lại thành một cục, cô kêu rên “ừ ừ“...
Hoa Thiếu Kiền đau lòng nha!: “Vợ, đau không?”
Lôi Đình lắc đầu: “Không phải loại đau đó.... buồn buồn, em có thể nhịn được.” Mặc dù cô nói có thể nhịn được, nhưng mà, cả người không ngừng run run, trên mặt tràn đầy mồ hôi. Tóc trên trán cũng đã bị mồ hôi thấm ướt, dính sát trên mặt.
Hoa Thiếu Kiền đau lòng vuốt tóc ra sau cho cô, Lôi Đình cắn răng không ngừng run run.
Lôi Đình vội vàng gật đầu bảo Hoa thiếu Kiền đỡ mình đi. Trong lòng Hoa Thiếu Kiền.... đau như dao cắt vậy. Đã đau như vậy... không cho nằm thì thôi, còn phải xuống đất đi bộ?
Đoàn người cũng bận tâm theo. Lăng Vi cùng Hoa Thiếu Kiền vội vàng đỡ Lôi Đình đi từ từ.
Lôi Niểu Niểu nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ, cái gì là ba ngón tay nha?”
“Má ơi...” Nháy mắt chân của Lôi Niểu Niểu mềm nhũn.... cô dùng ngón tay mình đo thử, mười ngón tay, phải rộng như vậy nha!
Bây giờ mới ba ngón tay, liền làm chị Đình đau đến không nhịn được, một lát mười ngón tay, còn không phải muốn mạng của chị Đình nha.
Hoa Thiếu Kiền đau lòng đến không thể hít thở, anh ôm Lôi Đình đi tới đi lui trong hành lang, Lăng Vi cũng đỡ tay Lôi Đình, nói với cô: “Giữ vững chính là thắng lợi nha! ŧıểυ Đình giỏi nhất! Không có chuyện gì có thể làm khó em được!”
Đột nhiên Lôi Đình muốn khóc, nhưng vẫn gật đầu.
Lăng Vi nhẹ nhàng vỗ sau lưng muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mặc dù Lăng Vi đã sinh ŧıểυ bảo bảo một lần, nhưng mà, cô không phải sinh thường. Bây giờ nhìn ŧıểυ Đình đau như vậy... lòng cô cũng run run.
Cả gia đình thay nhau đỡ Lôi Đình đi bộ.
Đột nhiên lão gia tử Lôi ngồi không yên: “Ông đi mua chút quần áo nhỏ cho đứa bé.”
Đoàn người đều không ngăn cản ông, lão gia tử đau lòng nha! Lão gia tử Hoa cũng đi cùng nhau.
Lôi Thiếu Tu cùng Phương Di cũng theo bọn họ đi mua quần áo, để hai ông lão đi ra ngoài bọn họ cũng không yên tâm.
Đại khái đi hết một giờ, đột nhiên Lôi Đình khom người, đau đến kêu lớn!
Lôi Đình vẫn là tương đối có hy vọng đẻ thường thành công, bởi vì lúc mới sinh ra sức đề kháng của đứa bé sinh thường sẽ tốt hơn sinh mổ.
Lôi Đình phối hợp với sự hướng dẫn của bác sĩ, nên dùng sức thì dùng sức, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cô sinh con, mất tám giờ! Bắt đầu đau từ sáu giờ tối thắng đến hai giờ đêm mới sinh ra.....
Lúc ôm đứa bé đi ra, bác sĩ nói: “Đứa bé này thật lớn, không dễ sinh! Tranh thủ thời gian cho cô ấy nghỉ ngơi đi! Quá cực khổ!”
Đứa bé vô cùng khỏe mạnh, là một cô bé xinh đẹp. Hoa Thiếu Kiền yêu thích đến không nỡ buông tay.... cầm máy quay phim, lát thì quay Lôi Đình, lát thì quay ŧıểυ bảo bảo.
Lôi Đình là sinh thường, ngủ một giấc, buổi sáng ngày thứ hai liền không có đau như vậy nữa. Sinh thường không giống sinh mổ, Lăng Vi sinh mổ đau đến mười mấy ngày, vết thương cho đến hơn bốn mươi ngày mới lành lại hết.
Lôi Đình ngày thứ ba liền hoàn toàn không sao! Người ta nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nên làm gì thì làm đó.
Cũng may, bình thưởng thể chất của Lôi Đình không tệ, cũng thường xuyên rèn luyện, eo cũng tương đối có lực. Lúc sinh cũng coi như là thuận lợi.
Dáng vẻ của ŧıểυ bảo bảo xinh đẹp.... ai ai cũng thích, vừa trắng vừa tròn thật đáng yêu! Ai nha, thật muốn dùng tay bóp!