Lôi Tuấn nhìn Lý Thiên Mặc, đầy mắt bội phục: “Anh em, không tệ nha... sức nhẫn nại không tệ.”
Nháy mắt mặt của Lý Thiên Mặc đỏ lên.
Hạ ŧıểυ Hi cắn răng, nhéo lỗ tai Lôi Tuấn: “Anh đừng nói bậy bạ nữa! Thiên Mặc người ta cũng còn non lắm! Ai giống anh là một cây cổ thụ chứ! Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ làm sao đẩy ngã em! Thiên Mặc cùng Niểu Niểu người ta là tình yêu trong sáng. Anh đừng dạy hư bọn họ!”
Lôi Tuấn cầm bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Vợ, nói chuyện thật không có lương tâm! Rốt cuộc chúng ta là ai đẩy ngã ai nha? Ngày hai chúng ta cái gì cái gì đó, chính là em đẩy ngã anh nha! Không phải em đã nói, anh làm cho em mệt đến đổ mồ hôi....”
“Im miệng!” Nháy mắt Hạ ŧıểυ Hi đã đưa tay che miệng anh lại! Hạ ŧıểυ Hi phồng mang trợn má, hiển nhiên là rất tức giận.
Lôi Niểu Niểu giơ tay che lỗ tai lại: “Em không nghe gì cả, không nghe gì cả.”
Lý thiên Mặc chỉ cảm thấy không khí trong xe, từng cơn gió nóng thoảng qua....
Anh vặn điều hòa xe máy lớn lên vẫn cảm thấy thật nóng.
Thất vất vả lái xe đến bệnh viện, bốn người nhanh chóng chạy lên lầu, vào lúc này, người của Lôi gia đều đến đông đủ. Cha mẹ, ông nội của Hoa Thiếu Kiền, cũng chạy đến hết.
“Cũng may không trở về, nếu không, không kịp chờ ŧıểυ Đình sinh con rồi.” Vốn là, Lôi Thiểu Tu muốn trở về đế đô, nhưng mà, lão gia tử Lôi nói ŧıểυ Đình sắp sinh, bây giờ đi về, đến lúc đó còn phải chạy đến nơi này, cho nên, bọn họ liền không trở về, vẫn luôn ở cùng một chỗ với Diệp Đình và Lăng Vi.
Ai nghĩ tới, ông nội lại nói trúng!
“Ai nha, tại sao còn chưa sinh ra nha?” Lão gia tử Lôi cuống cuồng nha!
Ba mẹ Hoa Thiếu Kiền cũng gấp, lão gia tử Hoa cũng giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, theo hai người Hoa Thiếu Kiền đi vòng vòng hành lang.
“Sao còn chưa có động tĩnh nha?”
“Lúc nào mới sinh ra nha?” Đoàn người vô cùng gấp gáp.
Lăng Vi nói: “Sinh thường rất mất sức, không có mấy giờ là không ra được!”
Lúc cô mang thai đã xem qua rất nhiều tài liệu, có đàn bà sinh con hơn mười giờ mới sinh ra. Nhanh nhất cũng phải hơn bốn giờ.
Đoàn người cuống cuồng nha! Hoa Thiếu Kiền vẫn đi vòng vòng hành lang, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho phụ tá, để phụ tá chuẩn bị máy quay phim, bình sữa, bột sữa gì đó.
Mẹ Hoa Thiếu Kiền gấp đến độ tự vỗ lên đầu: “Ai nha, lúc nãy mẹ đi ra gấp quá, quên lấy đồ rồi! Bây giờ mẹ phải nhanh chóng về lấy!”
Lăng Vi nói: “Dì, ngài đừng trở về lấy, bây giờ con và Niểu Niểu đi mua.”
Hoa Thiếu Kiền nói: “Không cần, không cần, những thứ này con đã chuẩn bị tốt từ trước. Bình sữa, bình nước con đều đã khử trùng nhiệt độ cao hết rồi, chăn mền quần áo cũng đã giặt sạch sẽ.”
Mẹ Hoa Thiếu Kiền cũng gật đầu nói: “ŧıểυ Đình chưa tới tháng cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Dì phải mau trở về lấy, phụ tá của Thiếu Kiền là một người đàn ông thì biết cái gì nha!”
Hoa Thiếu Kiền gật đầu: “Vậy được, mẹ, mẹ mau trở về lấy.”