Lăng Vi híp mắt, cắn chặt hàm răng, nhưng anh có thể vì cô mà tổ chức bữa tiệc này, cô vẫn ghi nhận tâm ý của anh.
Phòng khách trong đại sảnh, đèn đuối sáng trưng, ánh đèn đổi màu liên tục.
Tiếng nhạc du dương quẩn quanh khắp nơi.
Diệp Đình vừa xuất hiện lập tức kéo tới vô số sự chú ý.
“Diệp tiên sinh… ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ ạ?”
“…”
“Người bên cạnh đây là…”
Bởi vì bữa tiệc hôm nay tương đối đặc thù, nɠɵạı trừ những người có liên quan không ai nghĩ tới Diệp Đình sẽ tới, anh làm người khiếm tốn, ít tham gia tiệc tùng đừng nói gì tới chuyện man theo phu nhân ra sân, huống hồ… không ai nghe nói anh đã kết hôn…
Diệp Đình trịnh trọng nói: Là vợ tôi, Lăng Vi…”
Lăng Vi mỉm cười đứng yên gật đầu với mọi người.
“Xì xào…” kéo tới âm thanh xôn xao.
“Không nghe nói ngài... Kết hôn rồi... Chuyện bao lâu rồi?”
Diệp Đình không muốn nói thêm, chỉ nói: “Vợ tôi hơi mệt, tôi đỡ cô ấy đi nghỉ ngơi.”
“...” Mọi người thầm nghĩ trong đầu, vừa tới đã mệt, thân thể làm từ đường sao…
Hai người xuyên qua đại sảnh đi vào phòng khách.
Lăng Vi mặc trang phục màu lam phiêu dật làm kinh diễm không ít đàn ông nơi này.
Loại tiệc tùng này phần lớn phụ nữ sẽ mặc màu trắng, màu đen hoặc màu đỏ, chỉ có một mình Lăng Vi… mặc váy màu lam như mang theo tiên khí, xinh đẹp vô cùng.
Diệp Đình vốn đã lóng lánh hơn nữa Lăng Vi lại còn xuất chúng.
Hai người lập tức trở thành điểm sáng nhất trong hội trường, khí chất chói mắt nhất.
Diệp Đình mang cô đi tới một chiếc bàn ngỗi uống, trên bàn có ghi danh, bên phải Diệp Đình là cô mà bên trái là Sở Minh Y.
Sở Minh Y…
Cái tên treo trên đầu miệng.
Không biết tại sao Lăng Vi lại nhớ tới cái tên này liền cảm thấy người đàn bà này… nhất định có chuyện xưa với Diệp Đình, nếu không vừa nãy Henry cũng không cố ý nhắc tới Sở Minh Y.
Không bao lâu một người đàn bà kéo tới sự chú ý của Lăng Vi.
Người này mặc quần cụt bó sát màu đỏ, diêm dúa lòe loẹt giống như bông hoa đỏ rực lửa.
Người đàn bà cười dịu dàng, khí thế đè người. Cô ta giống như ngọn lửa hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông, ưu nhã vượt qua đại sảnh, hiển nhiên là nữ chủ nhân bữa tiệc.
Cô ta khéo léo từ chối lời mời của nhiều người đàn ông, thành thật đi tới cạnh Diệp Đình.
“A Đình, đã lâu không gặp, nếu không chu toàn mong tha lỗi cho.”
Diệp Đình tùy ý gật đầu cũng lười mở miệng.
Sở Minh Y nhìn Lăng Vi, ưu nhã đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Sở Minh Y.”
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không… Lăng Vi cảm thấy ngũ quan của cô ta có chút giống mình…
Lăng Vi từ từ đứng lên nắm tay cô ta: “Lăng Vi.”
“Cô là phu nhân của Diệp Đình sao?” Sở Minh Y vẫn nhìn Lăng Vi chằm chằm.
Thái độ không để ý như vậy giống như đang hỏi: “Hôm nay ăn cái gì.”
Biểu tình của Sở Minh Y giống như chắc chắn hai người chỉ là đám cưới giả mà thôi.
Sở Minh Y cẩn thận đánh giá Lăng Vi, dần dần trong mắt đầy ý cười. Thì ra Diệp Đình không quên được mình, nếu không cũng không tìm một người đàn bà giống mình tới chọc giận mình.
Cô ta nhìn chiếc nhẫn trên tay Lăng Vi, ý cười trong mắt vơi đi một nửa.
Lăng Vi nhìn ý cười lạnh lẽo trên mặt Sở Minh Y liền cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
“Chúc mừng hai người.”
“Cám ơn.”
Hai người buông tay ra, Sở Minh Y làm từ thế “Mời ngồi “, Lăng Vi ngồi xuống.
Sở Minh Y nhìn Diệp Đình cười nói: “A Đình, nhiều năm không gặp anh, anh vẫn không hề thay đổi.”
Không chờ Diệp Đình trả lời đã nói: “Đúng rồi a Đình… bộ tranh chữ anh đưa cho em, em đã tân trang lại, vẫn treo ở thư phòng của em. Em chụp rất nhiều hình, cho anh xem một chút.”