Hô hấp của Henry gấp gáp, chữ ‘cô’ còn lởn vởn bên môi nhưng không làm sao nói ra lời được.
Cô gái khuynh thành trước mặt cùng đám đàn bà diêm dúa lòe loẹt mà anh ta gặp là hoàn toàn bất đồng.
Cô có đôi mắt long lanh sáng ngời, trong mắt không che giấu được phong tình nhưng nhìn khí chất quanh thân vô cùng rực rỡ.
Mang tai hơi ửng đỏ, đôi môi như nước anh đào nở nụ cười nhàn nhạt.
Làn da trắng như tuyết ở dưới ánh trăng, ánh sao, ngọn đèn càng thêm oánh nhuận.
Xương quai xanh và bờ vai trắng tuyết trong suốt như ngọc.
Henry ngắm nhìn đôi mắt cô như bị ma nhập, tròng mắt xanh càng thêm thâm thúy, lộ ra sự ẩn nhẫn, anh ta đang cật lực khống chế xung động muốn đưa tay vuốt ve cô.
“Không cần bắt tay….” Diệp Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô khoác lên cánh tay mình.
“...” Henry đột nhiên tỉnh hồn!
Nhìn chằm chằm cánh tay của Lăng Vi, ảo não hận không thể đụng vào tường: “Anh ba, sao cả bắt tay cũng không cho?”
Lúc này Lăng Vi lễ phép gật đầu với Henry: “Rất vinh hạnh được quen biết ngài, thường nghe Diệp Đình nhắc tới ngài.”
“…” Henry hừ một tiếng: “Anh ấy nhắc tới tôi có thể khen được cái gì chứ?”
Anh ta nghiêng đầu nhìn Diệp Đình, vừa lúc Diệp Đình cũng đang nhìn anh ta chẳng qua sắc mặt không tốt đẹp gì.
Henry vừa lúc quay đầu nhìn Lăng Vi.
Lúc này gió đã nổi lên, tà váy màu lam nổi lên trong gió làm cho thân hình của cô thêm thon dài nhẹ nhàng mà uyển chuyện.
Mái tóc nhuộm búi lên trông vô cùng xinh xắn, gương mặt nhu hòa ôn uyển nhưng không che giấu được nhuệ khí trong mắt.
Lúc này cô khẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Đình cười dịu dàng.
Henry vô cùng phiền muộn thở dài một tiếng: “Anh ba, các người… các người là giả sao? Căn bản tôi không nghe thấy các người kết hôn rồi.”
Diệp Đình nhìn anh ta: “Tôi làm gì còn phải báo cáo với cậu sao?”
“...” Sắc mặt Henry mặt đầy ảo não!
“Anh ba! Tôi muốn mượn bạn nhảy của anh!”
Đôi mắt Diệp Đình nguy hiểm híp lại: “Cậu có thể thử một chút.”
Henry không dám, lần trước... tranh giành bạn nhảy là Sở Minh Y…
“Bảo bối, chân em đau.” Lăng Vi không muốn phí thời gian ở chỗ này liền giả vờ khoác tay Diệp Đình.
“Sang bên này nghỉ ngơi một chút.” Diệp Đình dịu dàng đỡ cô, ung dung đi vào phòng khách.
Nhìn bóng lưng hai người ôm nhau, Henry cắn răng nghiến lợi, vô cùng ảo não, chỉ cảm thấy đám đàn bà bên cạnh anh ta chẳng bằng một phần vạn Lăng Vi, không đơn thuần chỉ là dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành bên ngoài càng hơn chính là khí chất.
Anh ta che lồng ngực tổn thương bùi ngùi thở dài: “Bên người vạn người lòe loẹt còn không bằng kinh hồng thoáng liếc mỹ nhân dưới ánh trăng…”
Lăng Vi kéo tay Diệp Đình từ từ đi lên bậc cấp.
Cô ngẩng đầu nhìn gó má tuấn tú của anh liền nhỏ giọng hỏi: “Tiệc rượu này… là anh yêu cầu tổ chứ sao?” Lời vừa nãy của Henry cô nghe được.
Lời vừa rồi của Henry chính là nói Diệp Đình cố ý tổ chức bữa tiệc này.
Diệp Đình nhìn về phía trước lãnh đạm nói: “Laroe muốn chiếm lĩnh thị trưởng Hoa Hạ, bọn họ muốn tạo thanh thế, mới thêm một vài danh gia vọng tộc cũng không lỗ lã.”
“…” Lăng Vi không nói gì, trong lòng có cảm giác xao động.
Nếu anh yêu cầu tiến hành… như vậy cái gì mà chỉ mời các cặp vợ chồng… tất cả đều là anh gợi ý sao?