Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 120 - Chương 110

Trước Sau

break
Nhiều việc vui quá không sợ sẽ tức nước vỡ bờ sao?

Tô Tiểu Vũ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cười như không cười liếc nhìn sứ thần Yên quốc đứng phía dưới không che giấu được sự kiêu ngạo hung hăng.

Sắc mặt sứ thần vặn vẹo, sau đó cười hỏi, Việc vui còn ngại nhiều sao?

Hoàng Hậu nương nương, ngài thấy thế nào. Tô Tiểu Vũ không đáp ngược lại mỉm cười nhìn về phía Khúc Ngâm bên cạnh.

Sứ thần, Minh vương phi nói cũng không phải không có đạo lý, ta nghĩ lúc này tạm thời gác lại, cứ để cho hai vị quận chúa vào cung trước mới phải. Khúc Ngâm thản nhiên nói, thấy hắn còn muốn phản bác thì ánh mắt trầm xuống, vẻ hiền hoà biến thành sự uy nghiêm.

Sứ thần, ngươi có điều không biết, lúc trẫm mới đăng cơ đã từng nói, tuyệt đối không can thiệp vào hôn sự của Minh vương, nếu trưởng công chúa thật sự muốn gả cho hoàng đệ thì vẫn nên được hắn cho phép mới được. Tư Thiên Hoàng cũng trầm giọng nói, hắn không muốn dung túng nàng nữa, nếu không đến lúc đó chỉ sợ Tiểu Hoán sẽ giết người.

Sứ thần nhìn bốn phía, thấy sắc mặt bọn họ đều bình thường, nhiều hơn nữa là đang xem kịch vui thì cũng hiểu được Tư Thiên Hoàng nói đúng, lập tức không dám nhiều lời nữa, hành lễ liền lui ra.

Dù sao cũng chỉ là phế vật được mọi người bảo vệ, có gì mà đắc ý. Lưu Thanh Ninh ngồi ở gần Phong Như Yên nhất nhỏ giọng nói, bị Lưu Phàm Vũ hung ác trừng mắt mới ngậm miệng lại.

Phong Như Yên vốn đang tức giận đến đỏ mặt, đột nhiên nghe thấy cô nương bên cạnh nói về Tô Tiểu Vũ thì mắt sáng lên, nghiêng đầu tò mò hỏi nàng.

Lưu Thanh Ninh nhân lúc Lưu Phàm Vũ và Hộ bộ thượng thư nói chuyện phiếm, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện hôm tuyển phi, nói quá lên ngoại trừ võ công tốt thì những thứ khác nàng đều tệ hại.

Ninh muội muội thật ngay thẳng, Như Yên có thể kết được người bạn tốt này thật sự là phúc ba đời, nếu ngươi không chê thì hãy cầm lấy vòng tay này của ta được không? Phong Như Yên nói chuyện phiếm với nàng thật lâu, cũng biết rất nhiều chuyện liên quan đến Tô Tiểu Vũ, trong lòng chậm rãi tính toán, nụ cười cũng càng lúc càng thong dong, cởi vòng ngọc trên tay ra đưa cho Lưu Thanh Ninh.

Nữ nhân luôn luôn mất tự chủ với đồ trang sức tinh xảo, Lưu Thanh Ninh từ chối moojt lúc rồi cũng khách sáo nhận lấy.

Trong lúc Lưu Thanh Ninh ngắm vòng ngọc, mắt Phong Như Yên lộ vẻ khinh miệt, người như thế mà có thể làm nữ nhi Tể tướng, xem ra Phong quốc này đang trên đường xuống dốc.

Ở trên đài cao.

Tô Tiểu Vũ ăn mứt quả, ngẫu nhiên lại ăn được chút điểm tâm ngon miệng, tuy rằng vẫn còn nôn khan một chút, nhưng so với lúc trước ăn gì ói đó thì quả thực tốt hơn nhiều lắm, không để ý đến sắc mặt thối của Tư Thiên Hoán, kéo Tiểu Bạch ra hôn một cái, làm tiểu tử kia tỉnh ngủ.

Vũ Nhi, còn muốn ăn gì, nếu không muốn ăn đồ ngự trù làm thì bây giờ ta liền đi làm cho nàng. Tư Thiên Hoán thấy nàng ăn không ít thì tâm trạng cũng tốt lên, ý cười cũng càng thêm sáng lạn, cả nam lẫn nữ ngồi bên dưới nhìn thấy đều si mê không thôi.

Tất nhiên Phong Như Yên cũng là một trong số đó, thấy Tư Thiên Hoán đối xử với Tô Tiểu Vũ dịu dàng như vậy thì lại nhớ đến vẻ khinh thường của hắn đối với mình... Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất Yên quốc, nam nhân đều quỳ dưới gối của nàng, nhưng đến Phong quốc thì lại không đáng một đồng, đám nam nhân Hoàng gia này không hề liếc mắt nhìn nàng, ngược lại cố sức dịu dàng với Vương phi của bọn họ, đặc biệt là Minh vương, hủy cả chén thịt bát bảo khiến nàng ta nôn khan!

Thật không biết Minh vương phi có cái gì tốt, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì cầm kỳ thi họa đều không biết, người như vậy sao có thể xứng với Minh vương?

A, bây giờ bữa tiệc còn đang diễn ra, chàng đột nhiên rời đi thì không tốt lắm. Tô Tiểu Vũ cắn quả táo, mơ hồ không rõ nói.

Không sao, muốn ăn cái gì? Tư Thiên Hoán lau vụn táo trên khóe miệng nàng, dịu dàng nói.

Đừng náo loạn, xem biểu diễn đi, tiết mục sắp xong rồi, chàng không thể ngồi xem một chút sao. Tô Tiểu Vũ vuốt ve tay hắn, tức giận nói, trong mắt có khó chịu khó phát hiện, nàng vẫn không quen thân mật với hắn trước mắt nhiều người.

Tư Thiên Hoán thu tay lại, đầu ngón tay vẫn còn vương vấn độ ấm trên mặt nàng, xoa xoa tay rồi nở nụ cười, cũng không xem biểu diễn mà vẫn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy tai nàng đỏ lên thì mới nhìn xuống dưới đài, nụ cười ở khóe miệng càng thêm đắc ý.

Vật nhỏ đã ở cùng hắn lâu như vậy rồi mà đôi khi vẫn còn thẹn thùng.

Tiểu Vũ, Phong Như Yên luôn nhìn ngươi. Khúc Ngâm quay đầu đi, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi màn biểu diễn dưới đài, trông giống như đang bàn bạc với Tô Tiểu Vũ về màn vũ đạo này.

Hay là nàng thích nữ nhân? Tô Tiểu Vũ nhíu mày, cố ý nhìn vào ánh mắt bất mãn của Phong Như Yên, nhíu mày cười, vừa lòng nhìn nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khúc Ngâm ngẩn ra, khóe miệng có chút run rẩy, Tô Tiểu Vũ, ngươi đứng đắn một chút.

Ngươi nói xem, một hồi nàng có làm ra chuyện gì đó tự hại mình không? Tô Tiểu Vũ suy nghĩ bĩu môi, vừa rồi thấy Phong Như Yên và Lưu Thanh Ninh tán gẫu vui vẻ, thì biết rằng bản thân sẽ không được nhàn rỗi, nhưng mà Phong Như Yên muốn chơi gì với nàng đây?

Tự xem đi. Khúc Ngâm thấy vũ nữ lui ra thì Phong Như Yên đột nhiên đứng lên, nhịn không được nói Tô Tiểu Vũ đúng là miệng quạ đen, nói cái gì thì trúng cái đó.

Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng kỳ dị, nụ cười càng lúc càng sâu.

Như Yên đã sớm nghe nói Minh vương phi đã thổi một khúc nhạc khuynh đảo lòng người tại buổi tuyển phi, hôm nay Yên quốc và Lăng quốc cùng ở đây, không biết có được may mắn đó không, mời Vương phi tấu lại một khúc? Phong Như Yên khiêu khích nhìn Tô Tiểu Vũ, nàng cố ý lấy tài nghệ của Hoàng Hậu phủ lên người nàng, muốn nhìn nàng xấu mặt, dù sao nàng không phải người Phong quốc, nói sai cũng không sao.

Toàn trường ồ lên, ai chẳng biết Minh vương phi đã giành chiến thắng trong buổi tuyển phi, nhưng thủ đoạn thắng rất tàn nhẫn và giả dối, thổi tiêu sao? Đó là tài nghệ của Hoàng Hậu đương triều!

Mọi người kinh sợ nhìn Phong Như Yên, nếu nàng nhớ lầm thì thôi đi, nhưng nếu cố ý thì sẽ rất ác liệt, người quý quốc nhục nhã Minh vương phi đương triều, nhiều lắm cũng chỉ xem như ghen ghét thành tánh, nhưng nếu người quốc gia khác nhục nhã Vương phi Phong quốc thì chính là đang khiêu khích tôn nghiêm của Phong quốc!

Sứ thần cũng không ngờ Phong Như Yên sẽ dùng đến chiêu này, lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng, cảm thấy khó xử, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

A, hình như trí nhớ công chúa không được tốt lắm, thổi tiêu là tài nghệ của Hoàng Hậu nương nương, nhưng ngươi thân là công chúa Yên quốc mà lại biết những chuyện nho nhỏ trong buổi tuyển phi thì xem ra các ngươi rất quan tâm đến Phong quốc ta. Tô Tiểu Vũ cười nói.

Công chúa Yên quốc, sao Yên quốc có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ như vậy ở Phong quốc ta vậy, thật là hiếm có. Đại tướng quân uy vũ nhanh mồm nhanh miệng, là người đầu tiên đứng lên lạnh lùng nhìn Phong Như Yên nói.

Những người khác cũng căm giận nhìn Phong Như Yên, xem ra, Yên quốc thật sự lòng muôn dạ thú!

Sắc mặt Tư Thiên Hoàng cũng lập tức âm trầm, lạnh lùng nhìn sứ thần Yên quốc.

Hoàng đế Phong quốc, trưởng công chúa chỉ là tiểu nữ nhi có lòng hiếu kỳ thôi. Sứ thần nhanh chóng chạy đến giải thích, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Như Yên một cái.

Phong Như Yên cũng không biết lời nói của mình sẽ gây ra phản ứng lớn như vậy nên thoáng bối rối rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, mềm mại

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc