Năm ngày sau, sứ thần Lăng quốc và Yên quốc cùng tới Lăng thành, hoàng đế Phong quốc thiết đãi yến tiệc ở ngự hoa viên, khoản đãi hai quốc gia, cũng để Khiêm vương và Bắc vương đi tiếp đãi các sứ giả, công chúa và quận chúa của Lăng quốc và Yên quốc, Bắc vương phải đi tiếp đãi một vị công chúa và hai vị quận chúa của Yên quốc, còn Khiêm vương chỉ cần tiếp đãi một vị công chúa, thoải mái hơn rất nhiều.
Đêm đen như mực, nhưng ngự hoa viên lại có đèn đuốc sáng trưng, thắp sáng toàn bộ nơi này, không thua gì ban ngày, hoàng đế ngồi ở chính giẵ, Khúc Ngâm mặc phượng bào tôn quý bức người, hai người ngồi gần nhau, khí thế tỏa ra khiến mọi người kinh sợ.
Khiêm vương và Khiêm Vương phi, Bắc vương và Bắc Vương phi, trưởng công chúa và phò mã đều ăn mặc chỉnh tề đến tham dự, ngồi ở địa vị cao phía dưới, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, tất cả đều rất cao quý, có phong thái hoàng tộc.
Các vị quan viên và người nhà thì ngồi ở hai bên, nhấm nháp hoa quả tươi, hai quốc gia cũng đã tới, Lăng quốc dẫn tam công chúa Sở Thiên Ninh đến vấn an Tư Thiên Hoàng xong thì cũng ngồi xuống bên cạnh, rồi sau đó Yên quốc cũng dẫn trưởng công chúa Phong Như Yên, Nam Tân quận chúa, Triêu Dương quận chúa đến vấn an Tư Thiên Hoàng.
Phong Như Yên mặc hoa phục màu tím, cúi đầu để lộ khuôn mặt hoàn mỹ, mắt phượng, môi anh đào, da nõn nà sáng bóng, nhẹ nhàng cười hớp hồn người khác, thật sự xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Yên quốc, nếu phía trên cao không có khí chất bất phàm của Hoàng Hậu thì chỉ sợ là ánh sáng cũng sẽ bị nàng bức cho chiếu xuống..
Phong Như Yên đảo mắt nhìn Hoàng đế và hai vị Vương gia, phò mã, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy được ánh mắt si mê của bọn họ, nhưng không ngờ lại chỉ thấy bọn họ thản nhiên nhìn mình một cái rồi không nhìn nữa, vẻ mặt tự tin và kiêu ngạo cũng thoáng cứng đờ, đến khi nhìn thấy ánh mắt si mê và ghen tị của những nam nhân và nữ nhân khác thì mới sắc mặt dịu đi, cao ngạo nâng cằm, ngồi xuống vị trí của mình.
Một khúc Đàm tiếu nhân gian đã kết thúc.
Sứ giả Yên quốc đột nhiên đứng dậy, nhìn chung quanh một vòng rồi thản nhiên cười nói, Hoàng đế Phong quốc, Yên quốc ta có ba bảo vật, gấm vóc, thảo dược, và thực thần, hai cái trước đều là đồ vật, còn thực thần chính là người.
Tư Thiên Hoàng cười khó lường, liếc nhìn Khúc Ngâm, tò mò hỏi, Sao? Không biết thực thần là người phương nào?
Mọi người ngồi trên cao cũng đều tò mò.
Hoàng Thượng, thực thần chính là trưởng công chúa của Yên quốc ta. Sứ giả kiêu ngạo nói, Trưởng công chúa từng dùng một bát canh trăm loại hoa để dẫn dụ ngàn vạn con bướm, lưu truyền thành giai thoại.
Như Yên công chúa trù nghệ rất cao, thật sự khiến người khác bội phục, không biết có thể để mọi người xem một chút không, cũng để cho Thiên Chanh công chúa nhìn thử, miễn cho cả ngày hết ăn rồi lại nằm. Khúc Ngâm ung dung cười yếu ớt, tiếp lời sứ giả.
Tư Thiên Chanh liếc mắt xem thường, tiếp tục ăn nho và nói chuyện phiếm với Bạch Thuật, lười nhìn Phong Như Yên, mỹ nhân có gì đáng để xem, Bạch Thuật còn đẹp hơn nàng ta.
Phong Như Yên thấy Tư Thiên Chanh khinh thường mình, trong người cũng bốc hỏa, đứng dậy mềm mại cười nói, Nếu Hoàng Hậu nương nương không chê dầu khói thì tất nhiên Như Yên đồng ý.
Khúc Ngâm cười nhạt, Người đâu, chuẩn bị dụng cụ làm bếp.
Ngâm nhi, nàng thật sự để nàng ta náo loạn sao? Tư Thiên Hoàng nhẹ nhíu mi, không biết có nên dung túng nàng không.
Xem thử trù nghệ của nàng ta thế nào, nếu hợp khẩu vị của Tiểu Vũ, ta xóa trí nhớ của nàng ta, giữ lại nấu đồ ăn cho Tiểu Vũ, nếu sau này ta có thai cũng vậy, miễn cưỡng cũng có chỗ để dùng. Khúc Ngâm thản nhiên nói.
Tư Thiên Hoàng bị mưu tính sâu xa của nàng thuyết phục, im lặng không nói gì.
Phong Như Yên và sứ thần liếc nhau, vật dụng làm bếp nhanh chóng được mang vào, đi từng bước tới, mang theo đầy vẻ phong tình.
Mọi người lại bị diện mạo xinh đẹp của Phong Như Yên thuyết phục, nhưng những người từng đến buổi tuyển phi thì lại cảm thấy Phong Như Yên chỉ có khuôn mặt đẹp thôi, dù sao trên đời này, ai đã từng gặp qua Minh vương và Minh vương phi thì ánh mắt sẽ trở nên kén chọn, nghĩ đến Minh vương và Minh vương phi, mọi người phát hiện hai người đã biến mất, Minh vương phi nôn ói như vậy, Minh vương yêu thương thê tử không tới tham gia yến tiệc tối nay cũng đúng.
Phong Như Yên hưởng thụ ánh mắt ghen tị và mê luyến xung quanh, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng lên cầm lấy cái muôi dài nhẹ nhàng khuấy nước trong nồi, động tác thô tục bình thường nhưng nàng lại làm giống như một bức họa.
Phong Như Yên chỉ muốn thể hiện trù nghệ một chút, cũng muốn để cho những người khác mất mặt, để có thể làm thật tốt thì nàng cũng không tính làm cái gì quá phức tạp, một bát thịt thỏ Bát Bảo là được.
Mùi đồ ăn bay đầy trong không khí, mọi người sợ hãi thầm than nàng quả thực xứng với danh hiệu thực thần.
Khúc Ngâm ngửi, nhíu mày, “Có vẻ ngon hơn Tư Thiên Hoán làm.
Ngâm nhi, Tiểu Hoán mới học nấu cơm được vài ngày. Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ nói.
Tư Thiên Chanh ham ăn sáng mắt lên, nhịn không được nuốt nước miếng, bộ dáng tham ăn của nàng khiến Bạch Thuật dở khóc dở cười, chỉ có thể yêu chiều nói, Chanh nhi, kiềm chế một chút, nàng ta là kẻ địch.
Tư Thiên Chanh uất ức mím môi, hừ nhẹ, Chàng đi kêu Tiểu Hoán làm một bàn thức ăn đến bồi thường cho ta!
Đầu của Bạch Thuật như to lên gấp đôi, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy người đi đến cách đó không xa, cười khó hiểu nói, Muốn ăn thì tự nàng đi nói đi.
Tư Thiên Chanh sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của hắn, bật cười, Có phải Tiểu Vũ biết Phong Như Yên mặc màu tím không?
Chanh nhi, Bạch Lê mặc màu tím. Bạch Thuật bất đắc dĩ nói.
Tư Thiên Chanh gật đầu, ánh mắt lại bị hai người hấp dẫn.
Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ sóng vai chậm rãi đi tới, khi vào tới nơi thì bốn phía đều yên tĩnh, Tư Thiên Hoán mặc trường bào thêu mây màu bạc, Tô Tiểu Vũ mặc y phục màu tím bằng lụa mỏng, thắt đai lưng màu bạc trong suốt mảnh mai.
Nam tử như thần linh giáng thế, nữ tử như thần tiên thoát tục, dung mạo không ai sánh bằng, khí chất riêng biệt, càng không cần phải nói hai người lại nhu tình mật ý, thu hút mọi ánh nhìn.
Phong Như Yên đang trang trí đồ ăn thì cảm thấy sự chú ý của mọi người đều không dồn vào nàng nữa, nghi hoặc nhíu mi, quay đầu lại thì vừa đúng lúc thấy khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt của Tư Thiên Hoán, tim liền đập liên tục, mắt có chút kích động trợn tròn lên, rốt cục nàng nàng cũng tìm được người xứng đôi với mình rồi.
Phong Như Yên sửa lại quần áo theo bản năng, thấy hắn vốn không nhìn mình, ngược lại đang nghiêng đầu cười dịu dàng, nụ cười của nàng liền cứng đờ, lúc nhìn thấy nữ nhân bên cạnh hắn, sắc mặt trở nên rất khó coi, nàng không muốn thừa nhận trên đời này có nữ tử đẹp hơn nàng, nhưng nữ nhân trước mắt này lại làm cho nàng không thể tự lừa dối mình được nữa, hơn nữa, nàng còn mặc y phục màu tím, chẳng lẽ biết nàng cũng mặc màu tím nên cố ý muốn tranh hơn thua sao?
Minh vương, Minh vương phi đến!
Giọng nói bén nhọn của thái giám vang vọng giữa trời đêm, khiến mọi người đang sững sờ tỉnh táo lại.
Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần đệ đến chậm, mong thứ tội. Tư Thiên Hoán nắm tay Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, hai người vẫn chưa hành lễ, nhưng không ai dám nói gì, thứ nhất là do Hoàng đế dung túng, thứ hai là không có ai dám chọc bọn họ.
Vương phi có thai trong người, nôn ói như vậy, đệ chăm sóc nàng mọi người đều biết, có tội gì chứ? Tư Thiên Hoàng cười ha ha, kêu người mang thêm ghế đặt trên đài cao rồi nói hai người lên ngồi, có thể thấy được thân phận họ cực kỳ tôn quý.
Vị này chính là Minh vương vang danh thiên hạ sao? Quả nhiên là rồng trong biển người, Minh vương phi được gả cho vị hôn phu như thế, thật là khiến cho Như Yên hâm mộ không thôi. Phong Như Yên thấy hai người không thèm nhìn mình thì lập tức lên tiếng, nhìn chằm chằm Tư Thiên Hoán, trong mắt đầy vẻ ái mộ.
Trong lúc nhất thời khắp nơi đều yên tĩnh không có tiếng động, chỉ có người hoàng gia đang