“Kinh Thiên, em ở đây.” Lâm Nguyệt Lan vừa đaỏ mắt qua hướng cửa chính nhà hàng, ngay lập tức cô thấy thân ảnh đẹp trai của Hứa Kính Thiên xuất hiện.
Hứa Kinh Thiên theo hướng người gọi tên mình liền nhận ra Lâm Nguyệt Lan, anh cười tươi tiến về phía cô đang ngồi, sảng khoái nói “Nguyệt Lan, chờ anh lâu chưa? Vừa rồi trên đường có chút rắc rối, giờ mới đến được. Không phiền em chứ hả?”
Lâm Nguyệt Lan nguýt anh nghiêm giọng điều tra “anh họ, anh khai thật đi…anh đang hẹn hò cùng cô nào hả? Lần này là người mẫu hay diễn viên vậy??? haha…..a... sao mặt anh lại có vết bầm thế kia? Ai đánh anh à?”. Lâm Nguyệt Lan nhìn mấy vết thương trên trán Hứa Kính Thiên, cuống quýt hỏi
Kính Thiến đưa tay xoa xoa vết thương, không tự chủ được cười ngô nghê. Nó làm anh nhớ tới cô gái đáng yêu kia đã dũng cảm cứu mình “uhm. Là mấy tên đầu gấu định uy hiếp cướp tài sản của anh. Nhưng giờ anh không sao rồi, không cần để ý thế đâu.haha”
“sao lại không để ý được? hai bác giao trọng trách cho em phải chăm sóc anh cẩn thận. Nhỡ có chuyện xấu em biết ăn nói sao đây?” Nguyệt Lan giận dỗi nói
“anh đã 28 tuổi rồi, có phải con nít đâu mà em quan trọng thế. Thôi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, mình gọi đồ ăn đi em….. Cho tôi 2 phần bò bít tết” Hứa Kính Thiên quay ra phục vụ đứng cạnh đó yêu cầu
“vâng, xin hai vị chờ một lát” phục vụ cung kính đáp
“Kính Thiên, sao anh lại về nước? Chẳng phải bây giờ công ty bên Mỹ đang là tháng cao điểm sao? Vả lại, anh không chuẩn bị gì cho vụ kiện cáo với Doãn Thị ư?” Lâm Nguyệt Lan tò mò hỏi. Anh thân là tổng giám đốc tập đoàn S.I.C vậy mà lại nhàn dỗi có thời gian về Việt Nam. Đừng nói anh bỏ ý kiện Doãn thị đấy.
Nghe một dãy những chất vấn của Lâm Nguyệt Lan, Hứa Kính Thiên không đáp lại ngay, thay vào đó anh chỉ cười nhạt. Anh biết rõ cô là đang dò la anh, nhưng anh lại coi mình là người ngoài cuộc, không hề hay biết, ung dung uống nước, mãi sau mới lãnh đạm lên tiếng “Nguyệt Lan, chúng ta là anh em họ, tính cách anh thế nào chẳng nhẽ em còn không rõ? Có gì nói thẳng ra đi? Anh không thích mập mờ như vậy?”
Lâm Nguyệt Lan bị anh nói trúng tim đen thì xấu hổ “Kính Thiên, anh biết rõ em muốn nói gì mà? Lần này em nhất định phải dành Doãn Minh Phong về tay mình….”
“Yên tâm đi. Những gì anh đã đồng ý với em anh sẽ không thất hứa” lời lẽ hết sức ngắn gọn.Anh không rõ Doãn Minh Phong có gì ưu tú đến mức khiến cô chao đảo đến vậy?Nhưng anh biết một điều Nguyệt Lan là cô em họ mà anh yêu quý nhất. Cô không khác gì em gái ruột của anh, chính vì thế anh sắn sàng làm mọi thứ để mang đến hạnh phúc cho em gái mình.
“Vâng. Bước tiếp theo anh sẽ làm gì?” Lâm Nguyệt Lan cực kiếu kỳ muốn biết xem rốt cục thì anh họ cô sẽ làm thế nào? Lần này cô chỉ có thể thắng không được phép thua.
“Không biết nữa… trước tiên chúng ta hãy ăn đi đã. Từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng, anh đói lắm rồi” mặc dù giọng nói Hứa Kính Thiên mềm mại, đầy tình thân nhưng rất khó đoán được anh đang tính cái gì trong đầu. Trước nay anh làm việc rất có nguyên tắc, không bao giờ nói ra ý định của mình dù là người thân cận. Chính vì thế anh mới ngồi được vào ghế tổng giám đốc tập đoàn S.I.C mà không một ai ý kiến sau lưng. Trong cuộc sống thường ngày, Hứa Kính Thiên có nhiều nhân tình đến nỗi có thể viết thành mấy cuốn sách Harry Poster. Họ toàn là những người nổi tiếng như ngôi sao điện ảnh thế giới, ca sỹ quốc tế… Mỗi lần quan hệ xong anh luôn hào phóng tặng họ những tấm chi phiếu trị giá bằng cả tòa biệt thự nữ hoàng Anh đang ở. Nhưng trong công việc anh lại là người vô tình không ai sánh bằng – tuyệt không cho đối phương đường lui.
Lâm Nguyệt Lan biết tính cách anh luôn bí hiểm, cô không dám hỏi thêm, mang một bụng đầy nghi vấn “vâng”
...................
“Lập Nguyên, anh bỏ tay ra đi, người khác đang nhìn đấy” ngay khi Hải Lam xuống taxi, Phùng Lập Nguyên không chút ý tứ giữa chốn đông người, chạy ngay đến bên cô thân mật nắm tay kéo vào trong, khiến cô ngượng ngùng cùng lo sợ. Chẳng may, Minh Phong nhìn thấy cảnh này, anh sẽ hiểu lầm cô mất. Cô cảm giác mình như là đang trốn chồng lén lút gặp tình nhân vậy….
Phùng Lập Nguyên bỏ ngoài tai lời nói của cô, anh thậm chí không những không buông tay mà còn quá đáng hơn nữa, vòng tay ôm eo cô kéo sát về mình, cười rất tình tứ...
Hải Lam trong lòng sớm dâng trào bực tức, uất nghẹn nhưng cô lại không thể ở một nơi sang trọng như thế này mà hất mạnh anh ra. Hải Lam quay đầu lườm anh cảnh cáo “anh không buông em sẽ la lên đấy. 3…2….”
Hải Lam chưa kịp nói đến một thì Phùng Lập Nguyên buông tay mình đang bám vào bờ eo mảnh mai của cô, nhanh như chớp anh hôn cái rõ kêu lên một bên má trắng nõn của cô.
Hành động lãng mạn vừa rồi của Phùng Lập Nguyên đều rơi hết vào tầm mắt của tất cả mọi người đang đứng ngoài nhà hàng. Bọn họ ồ lên, bắt đầu dùng những từ bóng bẩy nhất hết lời khen ngợi đôi tình nhân kia.
Hải Lam giận tím mặt, cô ức gần khóc, Cô sai rồi…Đáng ra cô không nên nhận lời tới đấy cùng anh. Hải Lam mặt lạnh như tiền, một bước xoay người rời đi nhưng…
“Lam, anh xin lỗi…anh không cố ý, em đừng đi” Phùng Lập Nguyên vội nắm cánh tay cô khẩn cầu
“Phùng Lập Nguyên, nếu anh gọi tôi đến chỉ để diễn những trò này, thì xin lỗi, anh tìm nhầm đối tượng rôi” Hải Lam gằn lên từng chữ, lúc này cô cũng không để ý đến thể diện của bản thân nữa liền hất mạnh bàn tay đang siết chặt lấy tay cô. Đôi mắt bao phủ một màu đỏ sẫm nhìn anh căm hận.
“Lam, anh không cố ý….thực sự anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em. Nó có liên quan đến sự sống còn của Minh Phong” Phùng Lập Nguyên lần hai bắt lấy tay cô tha thiết nói.
Hải Lam chững bước, người hơi nao nao chuẩn bị sắp ngã xuống đất, giọng run rẩy hỏi “anh bảo sao? chuyện quan trọng có liên quan đến sự sống còn của Minh Phong???”.
Chết tiệt. Cô thực sự đã yêu cái tên Doãn Minh Phong rồi sao? Không thế thì sao ngay khi anh nhắc tới hắn ta, đôi mắt đẹp của cô lại trở lên bất an, run rẩy đến vậy? Chẳng nhẽ cô không còn nhớ gì đến tình cảm một năm giữa bọn họ sao? cô đã quên hết? Giờ anh muốn ngay tại đây, lập tức có thể bắn chết cô – người đàn bà phụ bạc này….
“uh. Chuyện rất quan trọng. Mình vào trong rồi nói, ở đây không tiện” Phùng Lập Nguyên cố gắng nén ghen tuông vào trong, ôn nhu kéo cô vào nhà hàng
Hải Lam tùy ý để anh thân mật lần nữa với mình. Câu nói của anh khiến cô bần thần suy nghĩ. Hy vọng ông trời đừng nhẫn tâm cướp mất Minh Phong của cô. Cô không thể sống thiếu anh, các con cô không thể không có bố….
“Là chuyện gì, anh nói mau đi” vừa ngồi xuống ghế Hải Lam trực tiếp đi vào vấn đề chính. Ruột gan cô cứ bồn chồn từ nãy đến giờ
“em từ từ đã…ăn cơm trước rồi anh sẽ nói rõ đầu đuôi mọi chuyện” Phùng Lập Nguyên rõ ràng cố ý kéo dài thời gian
Giờ Hải Lam làm gì có tâm trạng ngồi đây ăn uống với anh ta, cô sốt ruột, nói như ra lệnh “có gì nói thẳng ra đi, tôi không có thời gian ngồi đây tán gẫu với anh”. Cô không thể tĩnh tâm được khi biết chồng mình đang gặp nguy hiểm. Rốt cục là chuyện gì sao anh ta không nói. Cô chết vì hồi hộp mất...
“cho tôi hai suất sườn cừu nướng” Phùng Lập tự nhiên quay ra nói với phục vụ trước mà không trả lời cô
“vâng. Ngài chờ cho một lát”
“Phùng Lập Nguyên, có phải anh đang cố tình chọc tức tôi đúng không?” khuôn mặt thánh thiện của Trịnh Hải Lam giờ không khác mụ phù thủy là mấy. Cô bất dậy khỏi ghế rống giận…
“Lam, anh chỉ muốn cùng em ăn một bữa cơm nên mới làm vậy. Em đừng giận. Nể tình trước kia chúng mình đã từng có những tháng ngày hạnh phúc, em ngồi ăn với anh được không?” Phùng Lập Nguyên nhẹ nhàng xin cô ban ơn huệ. Anh chưa từng một lần chứng kiến cô lại tức giận đến vậy nên vô cùng bất ngờ. Mà cô lại là vì Doãn Minh Phong mới nổi cáu với anh. Hai tay anh để dưới bàn đã nắm thành đấm không biết từ lúc nào. Anh sẽ nhớ sự sỉ nhục của cô ngày hôm nay – Trịnh Hải Lam, em chờ đấy, em giám đối xử với tôi như vậy, đợi đến lúc em thuộc về tôi, gia tài nhà họ Trịnh thuộc về tôi, em sẽ phải hối hận quỳ dưới thân tôi cầu xin….
“Đê tiện” Hải Lam vừa ném cho anh ta cái nhìn coi thường, vừa cầm cốc nước thẳng mặt anh ta đáp xuống không thương tiếc. Cô vì nể tình xưa mới miễn cường tới đây, anh ta dám dở trò lừa bịt cô ư? thật quá đáng...
“em” Phùng Lập Nguyên ngây ra, anh không nghĩ cô lại làm như vậy
Hải Lam hừ lạnh một tiếng, đập rầm cái cốc xuống bàn, xoay người bỏ đi
“a.........”
“ đi đứng kiểu gì vậy hả? Không có mắt….ơ…Hải Lam?” Lâm Nguyệt Lan mắng chưa rứt câu, ngay tức khắc cả người lạnh lẽo khi thấy người va vào mình đang xoa trán nhăn nhó ngẩng mặt nhìn cô. Sao lại là Trịnh Hải Lam? Lý ra giờ này cô ta phải ở cùng một chỗ với Phùng Lập Nguyên mới đúng chứ?
“Chị Lan….” Hải Lam kinh hô, đôi mắt mở thật to nhìn Lâm Nguyệt Lan, cuống quýt nói “sao lại là chị? Chị có sao không? em xin lỗi, em không cố ý”
“Lam” Phùng Lập Nguyên khẩn trương rời ghế, đi tới bên Hải Lam nhẹ nhàng quan tâm “em xem, lớn rồi mà không cẩn thận gì cả, có đau không em?” . Nói rồi anh ta đưa tay lên trán cô xem xét cẩn thận nhưng cũng không quên liếc mắt về phía Lâm Nguyệt Lan ngầm ra hiệu cho cô ta biến khỏi đây.
Trịnh Hải Lam nghiêng đầu, kích động né tránh đôi bàn tay Phùng Lập Nguyên đang chạm vào người cô, giọng nói không một tia gợn sóng “bỏ bàn tay anh ra khỏi người tôi”
Lâm Nguyệt Lan híp hai tròng mắt sắc bén rất không vừa ý nhìn chằm chằm Phùng Lập Nguyên. Chẳng phải đã giao hẹn trước với anh ta là phải đưa Trịnh Hải Lam đến quán bar rồi sao? Anh ta đang làm cái quái gì không biết. Rốt cục hắn có hiểu tiếng người không đấy
“Chị không sao? …Hải Lam, đây là?” Lâm Nguyệt Lan vờ không biết, hỏi
“ hả..à.. anh ấy là bạn….” Hải Lam mặt lúng túng trả lời liền bị Phùng Lập Nguyên thản nhiên cắt ngang “tôi là bạn trai cô ấy”. Anh ta nở nụ cười sáng chói như muốn át đi ánh mặt trời đỏ rực ngoài kia. Đôi cánh tay rắn chắc không hề báo trước kéo mạnh cô vào lòng.
Lâm Nguyệt Lan mồm chữ A mắt chữ O tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước màn âu yếm của hai người, cô ta cố làm ra vẻ mình không thể tin nổi vào mắt, một cô gái ngoan ngoãn như Trinh Hải Lam lại có tư tình bên ngoài “Hải Lam, cái này…cái này…em dấu Minh Phong ra ngoài vụng trộm sao?”
Hải Lam giận giữ, oán hận nhìn Phùng Lập Nguyên, ra sức cạy những ngón tay bám như đỉa trên ngời cô, vội xua tay rối ren giải thích “Không…không…chị hiểu lầm rồi…anh ta không phải….”xong lần này cô lại bị một giọng nói xa lạ chen ngang
“Nguyệt Lan, em bảo đi vệ sinh mà lại đứng đây a? làm anh chờ mãi” Hứa Kính Thiên vừa nói vừa đi tới đứng ngay cạnh Lâm Nguyệt Lan. Mắt hàm chứa ý cười dịu dàng trên khuôn mặt anh tuấn kia trong nhất thời bị người con gái trước mặt làm cho đông cứng.
Hứa Kinh Thiên đứng ngấy dại một chỗ, gắt gao ngắm nhìn cô “ người đẹp…chúng ta lại gặp nhau nữa rồi..haha..thật có duyên nha”
Cả Phùng Lập Nguyên và Lâm Nguyệt Lan không hẹn trước, bốn mắt quay ra nhìn Hứa Kính Thiên không hiểu anh ta đang nói tới cái gì. Anh ta biết Trịnh Hải Lam???
“Kính Thiên, anh quen Hải Lam ư?” dường như trải qua hàng mấy chục thế kỷ, Lâm Nguyệt Lan mới nặn ra được một câu để hỏi anh họ mình. Bọn họ biết nhau từ lúc nào, sao cô lại không biết.
“ừm, lần trước anh bị người ta đánh, chính cô gái đáng yêu này đã cứu anh” nhắc tới chuyện cũ, khiến nét cười tuyệt mĩ trên khuôn mặt Hứa Kinh Thiên nan rộng ra, tâm tình theo đó cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều. Khi ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt trắng nõn búng ra sữa của Trịnh Hải Lam thì tim anh cũng không kìm được mà đập loạn lên. Sự lạnh lùng thường ngày chẳng khác nào bọt biển nhanh chóng bị cô cuốn trôi không dấu vết
“cô ây cứu anh???” Lâm Nguyệt Lan sắc mặt khó coi nhìn Hứa Kính Thiên hỏi to.
Trong lúc bọn họ nói chuyện rôm rả cùng nhau thì Hải Lam chỉ im lặng. Nhìn nụ cười nhu hòa của Hứa Kính Thiên chỉ khiến cô cảm thấy chói mắt, vô tri vô giác không biểu tình chào đón sự có mặt của anh tại thời điểm này. Trong tích tắc, cô cảm thấy trong người bực bội cùng ấm ức khi ngày hôm nay cô liên tiếp gặp phải những chuyên chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Hết Phùng Lập Nguyên quấy nhiễu, gây hiểu lầm giờ lại đến Hứa Kính Thiên không biết từ đâu nhảy ra phá nốt sự nhẫn lại cuối cùng trong cô.
“đúng vậy…. Mà vừa nãy em gọi cô gái xinh đẹp là Hải Lam hả?...Qủa nhiên người đẹp tên cũng đẹp không những thế tính cách lại rất dễ thương” Hứa Kính Thiên dẻo mồm dẻo miệng nói. Ánh mắt anh khóa chặt trên người Hải Lam, cười sáng lạng “Hải Lam, tôi có thể làm quen với em không? Tôi họ Hứa, tên Kính Thiên, cứ gọi Kính Thiên là được.”, Hải Lam là cô gái đầu tiên mà Hứa Kính Thiên chủ động muốn làm làm quen. Trước đây, dù có là ngôi sao lớn cỡ nào anh cũng không bao giờ mở lời bắt chuyện trước. Có thể thấy trong mắt Hứa Kính Thiên rất coi trọng cô.
Phùng Lập Nguyên đứng ngoài lề từ nãy đến giờ hết sức khó chịu, mặt đen kịt lại nhìn Lâm Nguyệt Lan hằm hằm. Cô ta rõ ràng biết là anh đang thực hiện kế hoạch mà lại lôi cái tên họ Hứa này tới phá hư chuyện tốt của anh
Nghe Hứa Kính Thiên mồm mép hơn người cũng chẳng làm cho tâm tình cô khá hơn chút nào, chỉ lạnh nhạt vâng một tiếng với anh, coi như có lệ. Cô cũng không hy vọng bọn họ sẽ lại gặp nhau thêm lần nữa. Cô chỉ muốn ngay lúc này có thể thoát khỏi đây mà chạy nhanh về nhà với Minh Phong. Cô muốn nhanh nhanh thiết kế ra những mẫu sản phẩm, hy vọng có thể giúp anh vượt qua thời kỳ khó khắn này.
Hứa Kính Thiên nghe được giọng nói không cam lòng của cô, trong lòng liền có chút mất mát. Có phải cô vẫn còn giận anh? Thật trẻ con hết biết “vẫn còn giận tôi chuyện hôm trước sao? Xin lỗi, lúc đó tôi không cố ý mà, em bỏ qua nhé”, giọng nói nhẹ như gió thoảng, ánh sáng không ngừng lóe lên trong đôi mắt anh
“ Không có gì” Hải Lam trả lời cụt ngủn
Lâm Nguyệt Lan nhìn anh họ vui vẻ, vốn đã không ưa gì Hải Lam giờ lại càng thêm ghen ghét hơn. Đến cả Kính Thiên cô ta cũng dụ dỗ được, cô ta thật quá bản lĩnh đi. Đã có chồng mà vẫn còn câu dẫn được đàn ông xa vào lòng mình.hừ
“thật không?haha…vậy thì hay quá…không bằng bốn người chúng ta ra bàn kia ngồi nói chuyện đi” Hứa Kinh Thiên nhanh chóng đưa ra lời mời. Từ lúc gặp lại cô anh chỉ mải lo nhìn cô mà quên mất người người đàn ông đối diện. Dường như trong mắt anh không có sự tồn tại của người đó, ánh mắt anh khi nhìn Phùng Lập Nguyên khác một trời một vực so với lúc anh dành cho Hải Lam.
“xin lỗi, chúng tôi còn có việc riêng. Khi khác sẽ tiếp hai người” Phùng Lập Nguyên lên tiếng từ chối. Anh nắm lấy bàn tay Hải Lam nhanh chóng kéo cô ra ngoài cửa không để hai người kia tiêu hóa hết câu nói của mình
Hứa Kính Thiên thấy anh chàng kia nói năng không chút nhã nhặn, đang định vươn tay giữ Hải Lam lại thì bị Lâm Nguyệt Lan căn trở “Kính Thiên, bọn họ chắc đang hẹn hò, mình không nên làm phiền. Đi thôi anh”
“ừm” Hứa Kính Thiên không cam tâm nhưng anh chỉ biết buồn bã nhìn chân chân bóng dáng cô nhạt dần nhạt dần và lẫn vào không khí
Ra đến ngoài cửa, Hải Lam không nói câu nào liền đẩy Phùng Lập Nguyên lùi sau ba bước, bắt lấy taxi rời khỏi nhà hàng. Phùng Lập Nguyên không có đuổi theo, anh ta khoanh tay trước ngực nhếch miệng cười mỉa nhìn xe cô vừa lên
Trong căn phòng lập lờ ánh đèn, Lâm Nguyệt Lan đảo cặp mắt trắng dã nhìn Phùng Lập Nguyên không chịu rời đi, lạnh giọng lên tiếng “ Không có gì để nói với tôi sao?”
“ Người hỏi câu này phải là tôi mới phải? Nguyệt Lan, cô định chơi tôi có phải không? Tôi cảnh cáo cô, tốt hơn hết cô đừng có dở trò sau lưng tôi. Nêu không cô biết hậu quả mình sẽ gánh lấy là thế nào rồi đấy…”
Phùng Lập Nguyên cũng lạnh không kém gì, thách thức trừng mắt với cô
Lâm Nguyệt Lan hung hăng ném đuối thuốc đang kẹp trên tay xuống sàn gỗ bóng loáng, nghiến răng “Phùng Lập Nguyên, anh đang uy hiếp tôi đấy ư? Định giết tôi chắc. hừ..Anh nên biết thân biết phận mình đi thì hơn….”
“ Lâm Nguyệt Lan tôi nói để cô hay, bất kỳ ai có thể coi thường tôi nhưng cô thì không được phép…” Phùng Lập Nguyên tiến lên, ghé sát miệng vào tai cô, ngữ điệu chầm chậm mà ghê người “ bởi cô cũng giống tôi mà thôi”
“anh”
“Được rồi Nguyệt Lan, bây giờ không phải lúc chúng ta ngồi đây tranh cãi. Tôi và cô đang trên một con thuyền hơn lúc hết chúng ta phải bình tĩnh thì mới có thể về đích an toàn. Tôi không muốn giữa đường chỉ vì những thứ không đâu mà phá hỏng đại sự. Cô hiểu rồi chứ?” Phùng Lập Nguyên tiêu soái quay người, ngồi trên ghế, nghênh ngang vắt chân lên bàn, nói
“Anh nói mới hay làm sao. Được, vậy tôi hỏi anh, hôm qua chẳng phải đã nói sẽ dẫn Trịnh Hải Lam đến bar à? Sao anh lại tự ý đổi kế hoạch đưa cô ta đến nhà hàng đó?” Lâm Nguyệt Lan cao giọng chất vấn
“Không tại sao cả, tôi chỉ là muốn tạo bầu không khí ấm cúng, lãng mạn hơn cho cô ta mà thôi. Quán bar quá ồn ào, lại tập trung nhiều thành phần, cô nghĩ xem, với tính cách ngang bướng của Trịnh Hải Lam, liệu cô ta có chịu đồng ý tới đó cùng tôi không?” anh ta liếc mắt nhìn cô, giành lại quyền chất vấn về mình “tôi chỉ không nghĩ tới cô lại lôi tình nhân tới đó hẹn hò. Lâm Nguyệt Lan, cô có thấy mình quá tham lam rồi không? Ngoài miệng thì luôn mồm nói bằng mọi giá phải chiếm được Doãn Minh Phong nhưng lại không biết xấu hổ giữa ban ngày ban mặt cặp kè với gã đàn ông khác. Tôi thấy cô đã hết thuốc chữa rồi đấy”
Lâm Nguyệt Lan nghe Phùng Lập Nguyên khinh thường mình, lửa giận thoáng cái bừng lên trong lòng “Có anh mới hết thuốc chữa thì có. Đó là anh họ tôi, Hứa Kính Thiên – Tổng giám đốc tập đoàn S.I.C”
“cái gì??? Tổng giám đốc S.I.C là anh họ cô???” Phùng Lập Nguyên không tin nổi điều cô ta vừa nói
“Làm gì mà như ma đuổi vậy? Đúng vậy, anh ta chính là con át chủ bài mà chúng ta cần lợi dụng vào lúc này. Tôi không tin, Doãn Minh Phong lại có bản lĩnh hơn trời mà vượt qua được vụ kiện này nếu như không có tôi giúp.haha” Lâm Nguyệt Lan ngẩng đầu nhìn chùm bóng đèn vàng cười điên dại
“Cô chắc chắn đến thế ? Nhưng tôi lại không tin tưởng Hứa Kính Thiên. Nhìn ánh mắt anh ta dành cho Trịnh Hải Lam, đủ để biết hắn có cảm tình đặc biệt với cô ta. Sợ là hắn sẽ đổi ý quay ra rút đơn kiện chỉ vì một con đàn bà???” Phùng Lập Nguyên chìm vào suy tư, mãi sau mới mở miệng nói ra sự bất an trong lòng.
Lâm Nguyệt Lan nở nụ cười quyến rũ, lả lướt thân hình bốc lửa đi về phía bên Phùng Lập Nguyên, mờ ám ngồi lên đùi anh, bàn tay cao thủ tình trường luồn vào trong áo anh vuốt ve, khẽ nói “Lập Nguyên, anh đang lo lắng Hứa Kính Thiên sẽ cướp mất Trịnh Hải Lam của anh sao? yên tâm đi, tôi là em họ của anh ta, hơn ai hết tôi rất rõ bản tính trăng hoa của Kính Thiên. Anh ấy chỉ muốn trêu hoa nghẹo nguyệt với ả đàn bà đó mà thôi. Đợi đến khi Doãn Minh Phong bỏ rơi cô ta, anh sẽ được toại nguyện mà hưởng thụ cả người cùng gia tài nhà họ Trịnh.haha”
Lâm Nguyệt Lan thẹn thùng đỏ mặt, bạo dạn cầm lấy vật cương cứng dưới thân anh van xin “ làm ơn vào đi, em chịu hết nổi rồi... ưm”
Đôi mắt thâm u của Phùng Lập Nguyên nhìn cô thật sâu, môi anh gắn chặt vào môi cô, liền vội vàng cấp bách đưa lửa nóng tiến sâu vào trong nơi nhỏ hẹp của cô rong chơi không biết mệt.
Trải qua nửa ngày,chỉ khi cả hai đã vắt kiệt sức mà đòi hỏi đối phương thì những âm thanh kiều mị khiến người ta phải đỏ mắt mới lịm xuống. Lâm Nguyệt Lan mồ hôi nhễ nhại nằm trên ngực Phùng Lập Nguyên lấy tay trêu đùa vật nam tính nhất của anh, cười khanh khách “ Lập Nguyên, không ngờ trong chuyện này anh lại nhiệt tình đến vậy. Nói đi, trước đây có phải anh cũng dấu Hải Lam ra ngoài tìm đàn bà để giải quyết phải không?”
“Cô không cần phải biết những cái đấy. Tôi chỉ muốn biết tiếp theo tôi sẽ phải làm gì?” Phùng Lập Nguyên lại quay về bộ dáng lạnh nhạt, thờ ơ như lúc đầu
“Làm gì mà vô tình nhanh vậy? Ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc này đã” Lâm Nguyệt Lan nghển đầu liếʍ láp đôi môi anh khiêu khích lần nữa.
“đủ rồi đấy. Hôm nay dừng ở đây thôi. Cô mau nói kế hoạch tiếp theo đi” Phùng Lập Nguyên đưa tay chặn đôi môi không đứng đắn kia, nghiêm túc nói
Lâm Nguyệt Lan mất hứng “ chưa gì đã….rõ ghét. Tôi đã bảo người đem rửa những tấm ảnh tình tứ giữa anh và Trịnh Hải Lam ở nhà hàng rồi. Đợi khi nào gần đến ngày Doãn Minh Phong hầu tòa tôi sẽ gửi nó đến chỗ làm việc của anh ta. Tôi muốn đánh dồn dập tâm lý của Doãn Minh Phong. Khiến anh ta loạn tâm không đỡ kịp. Hẳn anh ta không ngờ được vợ mình vẫn đang lén lút gặp người tình cũ.haha. Giờ việc quan trọng anh phải làm là chủ động đi làm lành và lấy lòng Diệp Như Ý”
“cô nói gì, sao cô biết bà ta?” Phùng Lập Nguyên nhíu chặt chân mày, đẩy cô ra khỏi người mình hỏi
Lâm Nguyệt Lan ngồi dậy, vuốt lại mái tóc ướt nhèm rồi loạn của mình lại, nói “Đừng ngạc nhiên thế chứ? Đến nơi ở mới của anh tôi còn có thể dễ dàng tìm ra cớ sao lại không biết bà ta. Diệp Như Ý không phải là mẹ đẻ anh à?” Cô lại dán sát ngực mình chà mạnh vào ngực trần vạm vỡ của anh, vòng tay ôm lấy cô anh thì thào “ Lập Nguyên, anh nên vứt bỏ cái tính sĩ diện không đâu của mình đi, hãy tìm gặp lại bà ta làm lành”
Phùng Lập Nguyên đùng đùng hất cô ra, điên cuồng nói lớn “Đừng có mơ, có chết tôi cũng không muốn gặp lại bà ta.”
“Haiz. Xem anh kìa, tính cách nóng nảy như vậy thử hỏi tôi sao có thể an tâm giao nhiệm vụ đây? Lập Nguyên, anh quên bà ta là mẹ kế Doãn Minh Phong rồi ư? Doãn Minh Phong nợ anh những gì, anh quên rồi hả?” Lâm Nguyệt Lan thần thần bí bí nói lấp lửng, khơi mào lòng hận thù trong anh
“Cô có ý gì?” Anh nhìn cô khó hiểu, hỏi
“Ý tôi rất rõ ràng. Anh hãy tận dụng mọi khả năng lấy lòng Diệp Như Ý. Anh phải tỏ ra mình rất ăn năn hối hận với những gì đã làm. Phải khiến bà ta cảm động trước tấm chân tình của anh. Một khi tình mẫu tử được nối lại, đến lúc đó anh yêu cầu bà ta làm gì chẳng nhẽ bà ta lại khước từ?” Lâm Nguyệt Lan chống cằm lên vai anh, tay mân mê khuôn mặt anh, ngước mắt phân tích kế hoạch đã ấp ủ đã lâu
Phùng Lập Nguyên cụp mi mắt, đánh giá cô “haha. Lâm Nguyệt Lan, cô đã từng nghe qua câu nói này chưa? Lòng dạ đàn bà quả nhiên thâm độc. Cô cáo già thật. Được rồi, tôi nghe theo cô”. Anh nói xong liền vỗ vỗ một bên má cô, hào phóng ban cho cô nụ hôn sâu
“Vậy còn Ngô Hưng, cô định giải quyết thế nào? Tốt nhất đừng để Doãn Minh Phong nhanh tay tìm ra chính chúng ta thuê hắn đánh cắp mẫu sản phẩm của Doãn Thị. Cô nên dứt khoát sạch sẽ với hắn” Phùng Lập Nguyên rời môi cô, nói
“ giám đốc, chủ tịch gọi anh về nhà có việc gấp” Thư ký đẩy cửa đi vào phòng Doãn Minh Phong cung kính nói
Bàn tay Doãn Minh đang thoăn thoắt trên bàn phím vi tính, đột nhiên dừng hẳn “ tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi”. Có lẽ ba anh đã biết chuyện, đã đến lúc anh cũng nên đối mặt thôi
“vâng”
“Ba, ba gọi con về có việc gì không ạ” Minh Phong vừa bước vào cửa liền hỏi. Mặc dù biết rõ mục đích ba gọi anh về nhưng anh vẫn vờ không biết
“bộp” sấp báo nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Ông Minh Long tức giận, chỉ tay vào đống báo, quát “ xem đi…xem xem con đang dẫn dắt công ty tới đâu hả? Một chuyện lớn như vậy con định qua mắt ba mẹ sao?”
“ Ba, con không cố ý làm vậy, con xin lỗi. Con sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa” Minh Phong lướt mắt qua tập báo, thẳng người nhìn ba anh bình tĩnh nói
“ổn thỏa?... Phong, ba già rồi, chỉ mong con và An An có cuộc sống đầy đủ. Con muốn làm gì thì làm nhưng đừng để Doãn Thị mà ba đổ mồ hôi nước mắt vất vả lắm mới gây dựng lên được lụy dần. Các cổ đông đã tìm đến ba đòi giải thích rõ ràng. Lâu nay họ vẫn muốn lật đổ nhà ta. Họ sẽ nhân cơ hội này mà dồn nhà ta đến bước đường cùng đấy” ông Minh Long trái với những lần anh làm sai thì hay mắng mỏ, nhưng hôm nay ông lại ôn hòa nhắc nhở anh
“vâng, con biết. Con sẽ không để ngày đó xảy ra” Minh Phong đương nhiên biết chuyện này, anh vẫn bình tĩnh chấn an ba
“ừm. Con nên chú tâm vào việc một chút. Từ lúc con ở cùng với Trịnh Hải Lam, ba thấy con dần xao nhãng việc công ty đi nhiều. Ba không biết con bé đó đã làm gì mà con lại suốt ngày quấn quýt lấy nó, cả tháng không thèm ghé qua nhà xem ba mẹ sống chết ra sao. Con có thấy là con rất quá đáng không?” ông Minh Long không hài lòng trách anh
“Ba, việc không có liên quan đến Hải Lam, xin ba đừng thành kiến với cô ấy. Chừng nào ba đồng ý chấp nhận cô ấy là con dâu, con sẽ về nhà. Còn không con xin lỗi, con không thể về nhà này” Minh Phong mạnh mẽ nói ra những gì anh suy nghĩ. Anh biết anh làm vậy là bất hiếu nhưng anh yêu Hải Lam, anh nguyện cả đời được sống cùng cô mặc kệ người ngoài có nói gì
“con….” Ông Minh Phong mặt trắng bệch nhìn anh
“anh…anh hai…” Doãn An An từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy Minh Phong, cô nhảy cẫng lên chạy vù xuống ôm chầm lấy anh “anh hai. .nhớ anh quá à. Hì hì”
Minh Phong nhìn cô bé con trong lòng kinh ngạc, mãi mới lên tiếng “An An, em về nước từ bao giờ, sao không báo anh một tiếng?”
"hí...em vừa về có vài hôm. Em phải làm thủ tục nhập học, bận quá, chưa có đến thăm anh. May quá, hôm nay anh lại về nhà. Ủa, mà anh không dẫn chị dâu về à? Nghe mẹ nói, anh ngầm kết hôn mà?" Doãn An An mắt sáng long lanh, hỏi. Cô rất tò mò muốn biết chị dâu dung mạo thế nào lại có thể khiến anh cô bỏ nhà bỏ cửa đến vậy.
Minh Phong cười cười, nhéo mũi cô "Nhóc con...chị dâu còn đang đi học, rảnh anh sẽ mang chị ấy đến trình báo em, được chưa?"
"hì...anh hứa đấy nhé" cô cười như con nít
"Hai đứa đừng có đứng đây tám chuyện đi. Đến giờ ăn rồi, mau vào ăn đi, mẹ con hôm nay tự mình xuống bếp làm các món hai đứa thích ăn lắm đấy" ông Minh Long tâm tình dễ chịu hơn khi nhìn hai con hòa thuận
"Dạ thôi. Con còn có việc bận, để khi khác ạ" Minh Phong chối từ. Anh không muốn nhìn thấy Diệp Như Ý. Anh vẫn còn rất hận bà
"anh...em không cho anh đi. Đã lâu anh em mình chưa có ngồi ăn với nhau. Anh thương em đi, ở lại đi mà" An An bấu chặt vào anh không cho anh có đường chuồn thoát. Cô phải nhân cơ hội hiếm hoi này mà giúp mẹ và anh giảng hòa
Minh Phong khó xử nhìn cô, không lỡ từ chối " em cứ ôm anh thế này, làm sao anh vào ăn được"
"haha. Em biết anh hai thương em nhất mà" An An hớn hở nắm lấy tay anh lôi vào bếp