“giám đốc, lượng nữ trang chúng ta tung ra đợt này quá lớn. tôi e trong 3 ngày khó mà thu hồi ngay được. Hiện tại toàn bộ lượng hàng bên Singapo, Mỹ, Pháp, Ý, Nhât,,,,,được báo về đã thu lại toàn bộ. Một số thị trường nhỏ vẫn tiếp tục tiến hành. Đây là bản báo cáo chi tiết của các công ty con gủi lên, mời anh xem” Kỳ Học Ân báo cáo xong liền đưa giấy tờ cho Doãn Minh Phong.
Minh Phong trầm mặc nhìn bản báo cáo dầy cộp, nói “ tổn hại ước tính lần này là bao nhiêu? Phía bên cảnh sát kinh tế có động tĩnh gì không?”
“lượng nữ trang lần này toàn là hàng cao cấp, chủ yếu dành cho giới thượng lưu. Tôi ước tính công ty sẽ thiệt hại vào khoảng 10 triệu USD. Hiện tại bên cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra, họ yêu cầu công ty ta trong thời gian sớm nhất phải trình được giấy tờ chứng mình lô hàng đó là bản quyền của bên Dõan thị. Nếu không chúng ta sẽ phải ra hầu tòa. Bên phía S.I.C đã đưa đơn kiện lên tòa án tối cao Mỹ. Giờ S.I.C đang có trong tay đầy đủ bằng chứng xác mình bản thiết kế số hàng trên là quyền sở hữu của họ. S.I.C là tập đoàn lớn của Mỹ, một khi họ đã nhúng tay vào tôi e chúng ta sẽ gặp bất lợi rất lớn…Trước giờ họ vẫn luôn để ý tới Doãn Thị tôi lo rằng lần này….” Kỳ Học Ân không giám nói câu tiếp theo. Anh nghĩ Minh Phong đủ thông minh để hiểu anh nói gì.
Sắc mặt Minh Phong trở lên cực khó coi. Chưa bao giờ công ty lại rơi vào tình trạng mất kiểm soát như bây giờ “ Cậu nói xem, là ai đứng sau giật dây? Trong công ty có nội gián?”
“cũng không nɠɵạı trừ khả năng này. Nhưng trước giờ vấn đề bảo mật bên bộ phận thiết kế rất cao. Toàn bộ đều đặt trong hệ thống an ninh tuyệt mật. Tôi nghĩ khả năng có nội gián là rất hy hữu” Kỳ Học Ân đưa ra ý kiện xác đáng, bẻ gãy nghi ngờ của Doãn Minh Phong. Sau đó, anh lại đề cập tới một vấn đề không kém phần quan trọng “Giám đốc, giờ điều công ty ta đáng lo nhất chính là không có mẫu sản phẩm tham dự triển lãm quốc tế trang sức tại Pari. Số mẫu lần trước hiện được cho là sao chép bản quyền của tập đoàn S.I.C.Tất cả các kênh thông tin đại chúng đều đã đưa tin chúng ta góp mặt lần này. Chỉ còn tuần nữa là bắt đầu. nếu như công ty không có mẫu, thì rất nhanh trong và ngoài nước sẽ biết vụ kiện cáo của ta với S.I.C. Hiện giờ đã có một sô hãng thông tấn lớn của nước ngoài đưa tin rò la về sự việc. Đám nhà báo sẽ không để yên đậu ạ.”
Dường như sự việc đang rơi vào bế tắc không đường thoát. Minh Phong đưa tay ray ray trán , tĩnh tâm suy xét cẩn thận. Một lúc sau anh mới mở miệng “được rồi, cậu tiếp tục điều tra cho tôi. Còn nữa, không được nói chuyện này cho ba tôi biết. Bằng mọi cách phải bịt miệng lũ nhà báo lại. Cậu hãy liên hệ với công ty Cao Cường bảo họ dừng toàn bộ việc sản xuất lô hàng tiếp theo. Chờ tôi xử lý xong việc này sẽ thông báo sau. ”
“vâng”
“còn một việc nữa tôi quên chưa nhắc giám đốc, chiều nay có cuộc gặp gỡ với các nhân viên mới tuyển vào công ty. Anh sẽ đi chứ ạ?” Kỳ Học Ân sực nhớ ra liền nói
“Cử ông Thái xuống tiếp xúc với họ là được rồi. Giờ cậu đi cùng tôi đến nơi này” Minh Phong lạnh lùng đứng dậy, thẳng bước tiến ra cửa.
……………
“Bảo Yến nhìn này, đẹp không? cả cái này nữa. Ôi chúng đáng yêu quá. Tao muốn mua hết tất cả.” Hải Lam kéo tay Bảo Yến đi lòng vòng hết cả trung tâm mua sắm đồ trẻ con để ngắm nhìn
Bảo Yến đến chống mặt, mắt mũi hoa hết cả lên, không còn nhìn thấy đường đâu “Hải Lam à, mày có bầu mà sao đi khỏe vậy? không mệt ư? Tao khát khô cả cổ họng rồi nè. Nghỉ chút nha?”
“xì…..” Hải Lam xì mặt ra nhìn con bạn lười nhát. Mới đi có 3 tiếng mà kêu mệt. Biết vậy không rủ đi cho xong.
“ai a….bà cô của tôi ơi, làm ơn bỏ bộ mặt đó đi cho tao nhờ? trông rõ xấu….được rồi, chúng ta ngắm tiếp đi” dù rất rất mệt, nhưng để chiều lòng Hải Lam, Bảo Yến đành hy sinh thân thể ngọc ngà của mình vì tình bạn cao thượng
“có thế chứ, thế mới đúng là bạn tốt của Trịnh Hải Lam. Này, mày xem bộ vest tý hon này thế nào? Rất dễ thương phải không?” Hải Lam hí hửng cầm bộ quần áo trẻ con tầm 2 tuổi ướm lên người cô rồi quay ra cho Bảo Yến phê chuẩn
“ôi trời, con mày vẫn còn nằm trong bụng, nó còn chưa chui ra, mày định mua bộ này về cho Doãn Minh Phong mặc chắc?”
“haha….anh ấy sao có thể mặc được bộ đồ tý hon này. Tao mua để dành sau này cục cưng lớn lên sẽ mặc cho nó. Mày thấy thế nào?” Hải Lam hồn nhiên vô tư khoe
Bảo Yến hết từ để nói, cô thực sự chịu thua cái tính vô lo vô nghĩ của Hải Lam. Có ai lại mua quần áo trẻ con 2,3 tuổi để dành không đây. Trần đời, chắc chỉ có một Trịnh Hải Lam làm vậy. Bảo Yến đưa cả hai tay, vỗ vỗ vào khuôn mặt thiên thần của Hải Lam “này, Trịnh Hải Lam, mày làm ơn bình thường lại được không? không phải mày ở lâu ngày với tên họ Doãn kia mà bộ óc kém phát triển đấy chứ? ”
“tao làm sao? Trí tuệ tao vẫn hơn người mà. A….mày xem đi cái váy đỏ nè, đáng yêu quá đi. Mặc vào hẳn đẹp phải biết” Hải Lam cầm váy, lần này cô đưa nó ra trược ngực Bảo Yến ướm thử “không tệ, trông rất giống thủy thủ mặt trăng….”
Bảo Yến điên tiết giật phăng chiếc váy trong tay Hải Lam, gầm nhẹ “Trịnh….Hải ….Lam”
“hở” Hải Lam bộ dáng ngây thơ nhìn chăm chăm cái váy, không để ý gì đến khuôn mặt đàng xì khói của cô bạn thân.
“Nguyệt Lan. Cậu xem giúp mình nên chọn bộ nào thì hợp với thằng bé. Nhóc nhà mình nghịch ngợm lắm, hay là chọn cái áo màu xanh này? Mình thấy rất ưng mắt” Âu Dương Mai mỉm cười tâm đắc với cái áo hình con gấu dễ thương kia.
Lâm Nguyệt Lan đứng cạnh, thấy nhàm chán khi phải phí thời gian đi đến những chỗ này, cô cố tỏ ra quan tâm lấy lòng nói “uh. Trông được đấy. cậu hãy lấy nó đi. Đảm bảo thằng bé sẽ rất thích”
“thật ư?” Âu Dương Mai ngoài miệng hỏi nhưng tay đã cầm lấy cái áo cho vào giỏ hàng.
Bọn họ tiếp tục đi tiếp tới các gian hàng khác “Nguyệt Lan, cảm ơn đã dành thời gian cùng mình đi mua đồ. Cậu bận vậy mà mình vẫn còn làm phiền. Công việc mới thế nào? Ổn hả?”
Lâm Nguyệt Lan nhiệt tình giúp bạn mang đồ, cô cười nói vui vẻ “mình mà cậu còn khách sáo vậy ư? Mình còn chưa làm được gì để cảm ơn cậu mà. Cậu giúp mình vào trong Doãn thị làm, mình rất biết ơn. Mình sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ không để cậu mất mặt. hì”
“cậu nói gì vậy, là cậu có năng lực nên mới được trúng tuyển đợt này. Mình thì giúp được cái gì nào. Haha…À mà cậu nghe gì chưa? Đợt này cấp lãnh đa͙σ không biết sao lại quyết định thu lại toàn bộ hàng nữ trang tung ra thị trường. Minh còn nghe nói, Doãn Thị sắp phải ra hầu tòa….không rõ là chuyện gì. Nhưng mấy tuần nay, trong công ty, đâu đâu cũng đồn ầm lên. Không biết sau đợt này có tiếp tục cắt giảm biên chế không đây? Haiz…..” Âu Dương Mai đem hết những gì hóng được nói ra
Lâm Nguyệt Lan kinh ngạc, dừng bước nhìn bạn thốt lên “có chuyện lớn vậy sao? Mình vào công ty mới 2 tháng, không quen nhiều người nên chẳng hay biết gì hết. Cậu không nói chắc có lẽ mình thành người cổ mất rồi. Nghiêm trọng lắm sao?”. Khuôn mặt cô đầy vẻ lo lắng, bất an.
Âu Dương Mai gật đầu, nói “dù sao cũng chỉ là tin đồn. Nhưng việc thu lại hàng là có thật, báo chí đưa tin ầm ầm ra đấy, dấu làm sao được. Không biết bên lãnh đa͙σ sẽ làm gì để vượt qua sóng lớn này đây. Nghe anh Học Ân nói, thiệt hại lần này tính vào mấy triệu USD. Vợ chồng mình định sang tháng đi du lịch Nha Trang. Chỉ vì vướng vào vụ việc nên đành phải hoãn lại. Làm mình hào hứng vô ích suốt cả tháng nay.”
“…………..” Lâm Nguyệt Lan đứng im như phỗng không nói một câu gì.
“Nguyệt Lan, cậu không sao chứ hả?” Âu Dương Mai khua tay trước mặt Nguyệt Lan nói
“hả…Mình không sao. Minh chỉ đang nghĩ, trước giờ Doãn Thị làm việc rất chắc chắn, sao có thể mắc sai lầm lớn đến vậy. Cậu nói xem, Tổng giám đốc sẽ đưa ra đối sách gì để ứng phó chuyện này?” Lâm Nguyệt Lan tò mò hỏi.
Âu Dương Mai vẫn nhìn chăm chú vào quần áo trẻ con. Lát sau cô mới ngầng mặt lên nhìn Lâm Nguyệt Lan như thể chưa có tin tức gì “ mình không rõ lắm, chỉ nghe Học Ân nói lại trước tiên cần phải thiết kế một mẫu sản phẩm mới để đem đi dự triển lãm quốc tế. Số mẫu lần trước đều bị hủy hết. Vì việc này mà Học Ân thức trắng mấy đếm, chạy đôn chạy đáo lo việc. Mình thấy thương anh ấy quá”
“liệu được không? chỉ còn 1 tuần nữa là triển lãm, liệu trong một tuần có làm kịp?” Lâm Nguyệt Lan lòng nóng như lủa đốt hỏi cặn kẽ.
Âu Dương Mai nhún vai không biết “chịu thôi. Cái đấy làm sao mình lắm được. Minh làm bên quản lý nhân sự mà. À mà chẳng phải cậu bên tổ thiết kế ư? Chắc ngày mai công ty sẽ thông báo xuống đấy.”
“ừ.” Lâm Nguyệt Lan không hỏi nhiều liền lôi tay Âu Dương Mai sang quầy bên “ Dương Mai, mình muốn tặng cho nhóc nhà cậu bộ quần áo. Coi như quà cảm ơn cậu giúp mình được chứ. Đừng từ chối nha.”
“không cần đâu. Cậu đi cùng mình thế này mình đã ngại lắm rồi” Âu dương Mai lắc đầu cự tuyệt
“ai lại thế. Cậu không nhận mình sẽ buồn lắm đấy. cũng không có gì to tát. Cậu ngại gì nào?” Lâm Nguyệt Lan năn nỉ
“vậy được, mình không khách khí nữa. cảm ơn nha” Âu Dương Mai nói
“haha….”Lâm Nguyệt Lan cười tươi chọn một bộ cho Dương Mai
“nhanh lên một chút…cậu sắp thành con rùa rồi đấy” Hải Lam cao giọng ra lệnh cho Bảo Yến. Vừa lúc rẽ phải ở cuối gian hàng thì cô chạm mặt Lâm Nguyệt Lan. Hai người nhìn nhau mang theo hai tâm trạng lại đối cực nhau. Hải Lam quá bất ngờ, cô chôn chân tại chỗ tròn mắt đứng nhìn người trước mặt
“chị Lan, chị cũng đến đây mua đồ ạ, tình cờ thật đấy.haha….” Hải Lam mở lời bắt chuyện trước. Từ hôm ở đám tang ba cô đến nay hai người chưa có gặp gỡ trò chuyện. Nhìn Lâm Nguyệt Lan bây giờ khiến cô hơi ái ngại cùng khó xử, không còn được tự nhiên như trước. Chị ấy là mối trình đầu 4 năm của Minh Phong, cô và chị lại là chị em tốt, mối quan hệ này khiến cô có cảm giác mình như kẻ thứ ba phá hỏng cuộc tình của họ…..
Lâm Nguyệt Lan sửng sốt, không nghĩ sẽ gặp Trịnh Hải Lam ở chỗ này , cô hung hăng nắm chặt tay để sau hông, lửa giận tràn ra trong mắt như muốn thiêu đốt con người ta thành tro tàn, hơn nữa cả ngày sau mới phản ứng “ừ, Chị dẫn bạn đi mua đồ trẻ con ấy mà. Lâu rồi không gặp em, trông em càng xinh hơn đấy. Rảnh thì qua chị chơi. Mà em cũng đang giúp bạn chọn quần áo trẻ con hả? Trông bạn em trẻ vậy mà đã có con lớn rồi sao?”.
Hải Lam thấy chị quan tâm tới mình, không giống như những gì cô đã hình dung trước khi gặp lại, lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn đi. Cánh môi hồng nở rộ đáp “dạ không, em đi mua đồ cho em ạ. À để em giới thiệu với chị, đây là Dương Bảo Yến, bạn thân của em. Bảo Yến, đây là chị Nguyệt Lan mà tao vẫn kể với mày đấy. Hai người làm quen nha”.
Bảo Yến trầm trồ trước vẻ đẹp của Lâm Nguyệt Lan. Chị ấy không những quyến rũ mà còn rất biết ăn mặc. Nhìn cách phối hợp quần áo trên người chị ngay cả phái nữ cũng phái suýt xoa tặc lưỡi khen không dứt. Cô cười híp cả hai mắt, chủ động đưa tay ra, nói “dạ chào chị. Nghe danh chị đã lâu, giờ mới được gặp. Chị xinh thật đấy”
Được người khác khen khiến Lâm Nguyệt Lan bỗng ửng mặt, cô cũng lịch sự đáp lại “haha…em quá lời rồi.” nói rồi cô quay ra Hải Lam “Hải Lam, mua đồ cho em sao lại tới đây? Bận gì không, chị em mình tìm chỗ nào đó nói chuyện. Từ lúc về nước đến giờ chúng ta hình như chưa có buổi nào tâm sự. em thấy sao?”. Giọng nói trong trẻo, ôn nhu đầy nữ tính khó có thể biết được trong người cô tất cả các mạch máu đang sôi trào. Cô thầm nghĩ, Doãn Minh Phong giờ đang sống dở chết dở mà cô vợ bé nhỏ của anh lại vô tư ở đây chạy nhảy mua sắm. Cô ta là không biết chuyện hay quá mức ngu ngốc coi mọi việc chẳng có gì nghiêm trọng?
Bảo Yến nhanh mồm nhanh miệng chen ngang “Hải Lam bắt em phải đi mua đồ cho baby nhà nó. Mà chị biết không, nó mới có bầu mấy tháng mà đã lôi em đi mua mấy thứ này. Làm em mệt chết mất”
Từng câu, từng chữ Bảo Yến nói ra không khác nào quả bom hẹn giờ lâu ngày nhắm trúng tim Lâm Nguyệt Lan nổ liên hồi. Bọn họ có con rồi? Cô thất kinh, vô thức nhìn vào bụng Trịnh Hải Lam. Nguyên bản khuôn mặt trát phấn xinh đẹp trở lên cứng ngắc, cố áp chế sự ghen ghét để không xông vào Hải Lam bóp nát ra. Lâm Nguyệt Lan hít một hơi thật sâu cố gắng đem chính mình thật bình tĩnh “ Hải Lam, em có thai rồi sao? Em khiến chị ngạc nhiên thật đấy. Chúc mừng em. Chắc Minh Phong vui lắm.haha….”
Hải Lam không định nói với Lâm Nguyệt Lan chuyện cái thai. Dù sao chị cũng là tình cũ của Minh Phong. Nhưng phản ứng tự nhiên không gượng ép của chị khiến cô tự trách mình lại suy diễn lung tung “dạ. cảm ơn chị”
“hóa ra cô gái này là Trịnh Hải Lam - vợ giám đốc Doãn Minh Phong? Thảo nào tôi nghe tên cứ thấy quen quen…..Chào cô, tôi là Âu Dương Mai, là vợ của trợ lý Kỳ Học Ân. Cô biết chứ?” Âu Dương Mai im lặng nhìn Hải Lam suốt từ đầu đến giờ mới lên tiếng. Kỳ Học Ân có nói qua với cô chuyện giám đốc Doãn kết hôn cùng một cô gái tên Trịnh Hải Lam trong bệnh viện. Mặc dù lúc đó nhà trai lên tiếng hủy hôn nhưng giám đốc vẫn quyết tâm lấy khiến cô thực khâm phục tình yêu của Doãn Minh Phong và lấy làm ngưỡng mộ cho cô gái may mắn kia. Nhìn Trịnh Hải Lam trước mặt dung mao đoan trang, xinh đẹp, khí chất tao nhã hơn người chả trách giám đốc lại yêu say đắm đến vậy. Bọn họ đúng là trai tài gái sắc.
“thật ạ….rất vui khi được gặp chị. Em có nghe Minh Phong nhắc tới trợ lý Kỳ. Chồng chị quả là một nhân tài hiếm có. Sau này mong trợ lý Kỳ giúp đỡ nhiều hơn ạ” Hải Lam như găp thêm một người quen, giọng nói mềm mại cất lên rất tự nhiên.
Điệu bộ vô tư, đáng yêu, không hề kiêu ngạo của Trịnh Hải Lam khiến Âu Dương Mai ngay lập tức có cảm tình với cô. Cô gái này tuy gả cho gia đình giàu có nhưng không chút kiêu kỳ. Cô nhìn thấy ở Hải Lam một con người rất dễ gần, giám đốc quả có con mắt chọn bạn đời “haha..câu này phải để tôi nói mới đúng? Doãn thiếu phu nhân khách sáo quá rồi”
“nào có. Chị đừng gọi em như vậy. Cứ gọi là Hải Lam hay Lam Lam là được rồi. hì” Hải Lam cười toe toét với Âu Dương Mai
Nguyệt Lan mặt nhăn nhó, siết chặt môi vào nhau như thể cắn đứt gân máu, nhìn Hải Lam tức tối. Cô cảm giác mình đang đứng ngoài cuộc làm nền cho bọn họ tám chuyện. Không một ai biết được sự mất mát đang chiếm lĩnh hết các tế bào trên cơ thể cô. Trịnh Hải Lam thật may mắn, cô ta không những có được Doãn Minh Phong, giờ lại mang thai với anh. Càng nghĩ càng làm cô uất nghẹn đến tận cổ, không có cách nào nuốt trôi cục tức này.
“thôi, mọi người đừng có đứng đây nói chuyện đi. Chúng ta đến kia ngồi uống nước rồi tiếp tục nhé” Bảo Yến lên tiếng, chân cô sắp lìa khỏi thân rồi
“ừ . Ý kiến hay đấy. Chúng ta qua đó thôi” Âu Dương Mai hào hứng dẫn đường
………………………….
8 giờ tối
Hải Lam cười thỏa mãn bước ra từ cửa hàng tạp hóa. Trên hai tay cô là một đống đồ ăn đêm. Hôm nay Minh Phong đi làm về muộn. cô ở nhà lại không có việc gì làm. Lại thấy trong người thèm ăn mực xào, không chần chừ cô tự mình đứng lên ra ngoài mua đồ về nấu, tiện thể chờ ông xã về rồi cùng ăn với anh. Hải Lam cầm đồ ăn nhún nhẩy vừa đi vừa hát những bài trẻ con. Rất nhiều người đi đường nhìn cô che miệng cười thích thú. Xong Hải Lam chỉ coi một mình cô đang ở trên vỉa hè, càng lúc cô càng hát to, rất chi là yêu đơi. Đến đoạn cuối con đường cô rẽ trái, đi vào con hẻm nhỏ. Nơi này rất ít người đi vả lại trời rất tối không có đèn cao áp khiến người ta phải rùng mình. Nhưng Hải Lam đã quá quen thuộc với lối tắt này , cô dũng cảm đi qua nó không hề sợ sệt. Đi được một đoạn thì:
“bộp..bùm…bùm…thằng chó, để xem mày còn cao ngạo được bao lâu? chúng mày, đánh nó gậy chân cho tao” Một gã đàn ông to lớn, ăn mặc nhếch nhác, tay săm đầy hình vượn khỉ, đang gầm gừ ra lệnh cho bốn năm tên đàn em đánh người.
Nhìn chàng thanh niên bị đánh tới tấp thiếu chút nữa Hải Lam hét toáng lên. Cô há hốc mồm, vội lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, khẩn trương lùi sau ba bước lấp vào thùng rác thở hổn hển, trán chưa gì đã vã đầy mồ hôi lạnh. Cô không ngừng lẩm bẩm – cái gì đang diễn ra thế này, thời đại nào rồi hãy còn cướp ngang nhiên đánh người ở nơi công cộng? Cô nên làm gì bây giờ. Không thể để mấy tên kia ngang tàng bắt nạt một người được, cô phải nghĩ cách cứu anh ta
“công an tới…công an tới….chạy mau…chạy mau” Hải Lam ném hai túi đồ ăn xuống đất, hô hoán lên.
Mấy tên đầu gấu đang không ngừng ra sức hạ đòn trí mạng xuống chàng trai kia, nghe có người kêu công an, liền đồng loạt cứng người lại nhìn nhau…. Chúng hoảng sợ, hất mạnh chàng trai vào tường , nhát như thỏ đế bỏ chạy thoát thân.
Hải Lam đợi 5 phút không còn thấy tiếng đấm đá nữa, lúc này mới ở sau thùng rác thò đầu ra. Từ xa cô nhìn thấy không còn tên nào liền khẩn trương lén lén lút lút đến gần
“aaaaaaaaaaa” Hải Lam trợn tròn mắt, thất thanh kêu to nhất có thể. Trước mặt cô là một người đàn ông chừng 27, 28 tuổi đang nằm xõng xoài dưới đất. Trên mặt anh ta đầy những vết thương. Chân tay cô run bần bật, cố tiến gần tới anh ta lay lay cánh tay “anh gì ơi?”
“……” chàng trai không lên tiếng trả lời
Hai hàm răng cô không ngừng va đập vào nhau, mỗi lúc một mạnh, tạo ra những tiếng răng rắc rợn ngượng cả tóc gáy, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là – không nhẽ anh ta chết rồi. Làm sao bây giờ?.Hai tay cô chót dính máu của anh mất rồi. cô thành kẻ giết người ư?huhu…bình tĩnh, bình tĩnh mới được…
“nè….anh gì này, anh chết rồi hả?” Hải Lam dùng đầu ngón trỏ ấn ấn ngực anh hỏi
Vẫn không thấy anh nói gì
Giờ cô thật sự sợ hãi và hoảng hốt. Từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến nay, cô chưa từng gặp phải tình huống oái oăm thế này. Ở đây trời tối, ánh điện mờ ảo, không một bóng người qua lại, mà cô thì không đủ sức đưa anh ta đi. Làm gì với anh ta đây? Cô vắt kiệt trí thông minh của mình ra nghĩ cách…
Cuối cùng Hải Lam nghĩ tới chỉ có thể chạy ra đường lớn kêu người giúp đỡ. Cô vừa nhấc chân chuẩn bị chạy thì
“aaaaaa” cô giật bắn cả lên khi có cái gì đó đang túm lấy cổ chân cô. Hải Lam khóc òa sợ hãi, không giám nhìn xuống. lúc này chỉ nghĩ đến mình sắp chết, khóc càng lúc càng to. Cô còn chưa đẻ con cho Minh Phong, còn chưa nói lời tạm biệt với anh. Sao nhanh như vậy đã bắt cô xuống diêm vương.huhu
“ngậm miệng lại” một giọng nói lạnh bằng vang lên
Hải Lam ướt sũng mí mắt cúi xuống, sụt sịt cái mũi, nói “anh chưa chết? anh chưa thành ma à?”
“đồ thần kinh này. Cô mong người khác chết lắm hả? Đừng có đứng ngây ra đấy, mau giúp tôi đứng lên” chàng trai ném cái nhìn khinh bỉ lên người cô. Cô ta thấy người bị thương, không giúp lại còn bỏ chạy. đúng là loại vô lương tâm.
Hải Lam luống cuống ngồi xuống đỡ anh ngồi dậy, quan tâm hỏi “anh không sao chứ? Tại lúc đó tôi gọi mãi không thấy anh nói gì nên tưởng…..”
“tưởng tôi chết đúng không?” chàng trai thay cô nói nốt. hai tròng mắt bắn ra tia sắc nhọn về phía cô
“hì…tôi xin lỗi. tôi không cố ý nghĩ thế đâu. Xem ra vết thương của anh không nhẹ, để tôi đưa anh đến bệnh viện bằng lại nha” Hải Lam vừa nói vừa lấy từ trong túi khăn tay cẩn thận thấm vết thương trên mặt anh.
Chàng trai bị động tác ôn nhu của cô làm cho ngây dại, đáy mắt ngập tràn lửa giận mau chóng tan biến không chút dấu vết, thay vào đó là sự ngạc nhiên khó hiểu. Cô ta vừa rồi còn định chạy, sao giờ lại trở mặt thế này? Không nhẽ cảm thấy lương tâm bứt rứt vì làm điều khuất tất nên mới vậy
“vừa rồi là cô hô hả?” anh nhìn chăm chăm vào cô hỏi
Hải Lam vẫn miệt mải, tỷ mỉ lau những vết thương trên khuôn mặt anh, nhoẻn miệng cười tươi tắn “uhm…lúc đó thấy bọn chúng đánh ghê quá tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được nên đành xả thân cứu anh. Tôi đang định chạy ra đường lớn gọi người tới giúp một tay. Nhưng không ngờ anh lại tỉnh dậy. Giờ anh thấy đỡ đau chưa?”
Cô không phải là bỏ mặc anh mà là tìm người giúp? Anh đã nghĩ oan cho cô? Không hiểu sao, ở sâu trong tim anh nhen nhóm cảm xúc ấm áp, bất giác khóe môi cong lên một đường, cảm động nói “cảm ơn cô. Tôi không sao”
Hải Lam bất ngờ nhổm dậy, nắm lấy tay anh kéo lên “đi, tôi đưa anh đến bệnh viện trị vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy”
“không cần. tôi tự làm là được. cảm ơn cô” anh nhăn trán từ chối. xem ra vết thương không nhẹ. Nhưng anh không muốn làm phiền một cô gái.
“sao lại không cần? anh phải biết quý trọng bản thân chứ? Đi, đến đó bác sỹ tiêm là khỏi, không đau đâu, đừng sợ” Hải Lam lanh lợi đứng cạnh vừa vòng tay qua thắt lưng đỡ anh bước nhanh, vừa động viên khuyến khích
Gì cơ? Cô đang nghĩ anh sợ tiêm nên không giám đến bệnh viện sao? cô gái này thật đáng yêu, sao có thể nghĩ ra cái lý do ngây thơ đến vậy. Tuy là rất đau nhưng nghe khẩu khí dễ thương kia làm anh quên hết cả thương tích trên người quay sang cô cười tươi “ đi từ từ thôi. Không thấy tôi đang bị thương à?”
“hơ…tôi quên mất” Hải Lam cười ngượng gãi gãi đầu nhìn anh nói
“Vết thương cũng khá nặng, cậu nên chú ý không nên vận động nhiều. Cậu mang thuốc này về nhà, cứ mỗi tối trước khi đi ngủ bảo vợ bôi cho là được” bác sỹ sau khi sát trùng, băng bó vết thương cẩn thận cho chàng trai, liền tháo khẩu trang dặn dò anh và Hải Lam. Ông nghĩ Hải Lam là vợ của anh
“vâng, cảm ơn bác sỹ” chàng trai lịch thiệp nói. Anh liếc mắt nhìn Hải Lam không hề giải thích hiểu lầm. Tự dưng anh thấy vui là lạ khi có người nói vậy
Hải Lam mặt đỏ như ớt chin cây, vội khua tay hấp tấp lên tiếng “dạ, anh ấy không phải chồng cháu đâu ạ. Bác hiểu nhầm rồi”
“vậy sao? vậy chắc hai cô cậu đang hẹn hò hả? Nhìn hai cô cậu rất đẹp đôi.haha…” bác sỹ dí dỏm khôi hài nói
“dạ không….” Hải Lam xấu hổ, đang định nói ‘không phải đâu ạ’ thì chàng trai ngắt lời “vâng. Bọn cháu đang hẹn hò. Bọn cháu về đây à. Cảm ơn bác.” Anh nói xong liền quay ra Hải Lam, cười dịu dàng “mình về thôi em”
Hải Lam muốn nói rõ ràng nhưng bị anh lôi đi như cún con tới tận ngoài cổng bệnh viện. Cô tức giận hất bàn tay đang trụ trên eo mình, giận giữ trừng mắt ném cho anh cái nhìn uất ức, giậm chân rồi bỏ đi. Anh ta đúng là kẻ bội bạc. Cô không màng sống chết giúp anh ta, đã không cảm ơn thì thôi lại còn ở trước mặt người khác đem cô ra làm trò đùa.
Chàng trai bỗng hụt hẫng, cảm giác lòng bàn tay như bị ai vừa lấy đi cái gì đó vô cùng quý giá khi cô tức giận đẩy anh ra. Anh không bực tức, trái lại anh lại thấy cô rất dễ thương. Nhìn khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp như búp bê của cô khiến tim anh lỗi mất mấy nhịp. Dáng người thon mảnh, mái tóc dài đen mượt mà cùng mùi hương thơm đặc biệt toát ra từ người cô làm anh như lạc vào chốn thiên đường. không nhẽ anh bị trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp cô gái này?
Anh cứ đứng đó nhìn cô biến mất dần trong bóng đêm, bàn tay không tự giác được đưa vào áo lấy ra chiếc khăn tay cô lau vết thương vừa nãy ngắm nhìn như kẻ si tình
……………..
Vừa về nhà không thấy Hải Lam đâu, Minh Phong tưởng cô trên lầu, liền chạy một mạch lên phòng nhưng cũng không thấy cô. Gọi mãi mà không có nghe được giọng nói của cô. Anh hỏi bà Hương mới biết cô đi ra ngoài mua đồ. Minh Phong ngồi đợi 30 phút trên ghế sofa vẫn không thấy cô về. Anh bắt đầu cảm giác có chuyện không hay, đứng lên đi đi lại lại trong phòng khách, ruột gan nóng như lửa đốt. Cô có bầu, một mình ra ngoài tầm này rất nguy hiểm, nhỡ…anh lắc đầu không dám nghĩ tới khả năng xấu nhất. Không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, Minh Phong với tay lấy chìa khóa trên bàn chạy ra xe đi tìm cô.
“Phong” Hải Lam vừa vào đến cửa liền thấy anh đang chạy ra phía mình, cô nũng nịu gọi
Minh Phong mặt hầm hầm, hung hằng nhìn cô, quát “em đi đâu vậy hả? có biết mấy giờ rồi không? về muộn sao không báo một tiếng?” Anh như mất khả năng kiềm chế tính nóng giận trong người, lần đầu tiên bộc phát mắng cô. Chuyện công ty đã làm anh đau hết cả đầu, giờ lại thêm cô suốt ngày chạy lung tung. Áp lực quá lớn từ mọi phía liền một lúc đổ dồn lên anh. Anh đang phải gồng mình chồng chọi bão lớn trong khi cô không hay biết gì. Ngày nào cô cũng khiến anh phải lo nghĩ. Anh sắp điên lên mất
Bị chồng mắng, Hải Lam ngây ngốc nhìn anh, mắt đẹp đã ngân ngấn nước. Anh sao lại cáu giận với cô. Cô đâu có làm sai chuyện gì.
“Xin lỗi” Hải Lam nói gần như khóc.
Nhìn khuôn mặt khả ái kia mếu máo, cơn giận trong anh cũng dịu xuống, anh tiến đến bên cô, một khắc kéo cô vào lòng “Lam, anh xin lỗi. anh không cố tình to tiếng với em. Dạo gần đây công việc áp lực khiến anh mất tự chủ….. Về nhà lại không thấy em về nên anh mới….. đừng khóc mà.Anh xin lỗi”. Minh Phong thở dài dùng tay lau nước mắt trên mặt cô.
Hải Lam tựa đầu trong ngực anh không nói gì, nước mắt tủi thân thấm ướt áo anh. Cô đưa tay đấm liên tục sau lưng anh.
Minh Phong không nói thêm câu nào, cứ đứng vậy ôm cô, mặc cô muốn đánh bao nhiêu cũng được.
“ Ding ” cửa thang máy chuyên dụng tự động mở ra, Doãn Minh Phong anh tuấn, lãnh đạm, uy nghiêm bước vào trong. Kỳ Học Ân cũng nhanh nhẹn theo sau anh. Anh tận dụng mọi lúc mọi nơi báo cáo tình hình “ giám đốc, đúng như anh nói, trong công ty có nội gián”. Anh cũng không ngờ với hệ thống an ninh thuộc vào hàng hiện đại như Doãn Thị lại có kẻ đột nhập vào….thực nằm ngoài sự đoán của anh.
Kỳ Học Ân im lăng lén nhìn anh, áng chừng mười giây sau mới đáp lại “Hai hôm nay tôi đã điều tra xong không tìm được manh mối về thủ phạm. Hắn không để lại một chút dấu vết nào dù chỉ là hạt bụi”
Minh Phong mày nhíu chặt, ánh mắt nguy hiểm xuyên qua tấm gương lớn trong thang máy, phản xạ bật trở lại một đường sắc nét lên người Kỳ Học Ân, ngữ điệu lạnh thấu đến tận tim gan, cực không hài lòng “ không dấu vết???”
Kỳ Học Ân cảm thấy hít thở không thông với cái nhìn của Doãn Minh Phong, anh cố gắng bình tĩnh nói “dạ vâng. Tôi đã cố gắng nhưng dường như kẻ gian rất tinh vi. Hắn đã lường trước được mọi khả năng xảy ra nên tại hiện trường không để lại dấu tích của việc đột nhập”
“nói rõ xem?” Minh Phong lời lẽ ngắn gọn không vẻ gì là sốt sắng, nóng vội
Kỳ Học Ân hít một hơi thật sâu, bắt đầu thuật lại quá trình anh đã điều tra “12h trưa ngày 17/10 khi toàn bộ nhân viên phòng giám sát đều đi ăn trưa, ngay sau đó ít phút hệ thống camera trong công ty đột nhiên bị ngắt tín hiệu trong vòng 10 phút. Kẻ gian nhân lúc không có ai đã nẻn vào phòng cất giữ tài liệu mật, truy cập và phá vỡ mật khẩu an ninh mạng máy tính của công ty, hắn đã lấy đi tư liệu về các mẫu sản phẩm. Mọi ȶᏂασ tác của hắn nhanh và chính xác đến mức không để lại dấu vân tay tại hiện trường. Tôi phỏng đoán, kẻ tình nghi chỉ có thể là người trong công ty và chắc chắn hắn phải làm việc cho Doãn Thị lâu năm mới có thể nắm rõ được bộ máy hoạt động nơi đây. Tôi đã thẩm tra tất cả nhân viên, không nɠɵạı trừ một ai xong bọn họ đều có bằng chứng nɠɵạı phạm. Đây là điều mà tôi không thể nghĩ ra được thủ phạm là người nào?”
Cả người Minh Phong khí huyết đảo lưu, quát lớn “các người làm việc kiểu gì vậy hả? phòng giám sát có nhiệm vụ rất quan trọng, tại sao lại bỏ đi ăn hết cả với nhau?”
Kỳ Học Ân cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt giận dữ kia “giám đốc, tôi xin lỗi, có lẽ bọn họ nghĩ lúc đó là ban ngày lại là giờ làm việc nên không lường trước được tình huống này. Chỉ khi sự việc vỡ lẽ họ mới để ý tới đoạn băng ghi hình ngày hôm đó đã bị mất một đoạn.”
“không lường trước được??? Hàng tháng tôi bỏ ra hàng mấy chục tỷ đồng chỉ để thuê các người ngồi đó nói không lường trước được sao? Ngay lập tức đuổi hết đám người vô dụng đó cho tôi.” Minh Phong cương nghị thẳng tay đưa ra quyết định. Anh không cho phép một người nào làm việc lại thiếu trách nhiệm đến vậy. Bọn họ vì không có tinh thần làm việc mới khiến công ty phải đối mặt với kiện cáo cùng khoản lỗ có thể lên đến cả chục triệu USD. Anh tuyệt đối không lương tay với lũ ăn hại này được…..
“dạ vâng” Kỳ Học Ân nhận lệnh. Anh thấy thương cho đám người phòng giám sát quá. Chỉ vì bất cẩn mà để mất bát cơm ăn.haiz….
“việc chọn mẫu thiết kế tiến hành đến đâu rồi?” Minh Phong hỏi, tròng mặt lạnh cực điểm
“Đã tìm ra được mẫu sản phẩm tham dự triển lãm. Xong bên thiết kế vẫn có ý muốn kéo dài thêm hai ngày để có thể nhận thêm những bản thiết thiết mới mà ứng viên tham gia. Anh thấy thế nào ạ?” Kỳ Học Ân làm việc rất dứt khoát. Chỉ trong vòng có hai ngày mà anh đã hoàn thành trọng trách lớn lao này…..
“uhm….cứ thế mà làm. Mặt khác bằng mọi giá phải bắt được kẻ nội gián kia. Để xem hắn là ai lại có là gan lớn đến vậy?” từng chữ như được Minh Phong nghiền nát phun ra
“vâng. Tôi đã biết” Kỳ Học Ân cúi đầu đáp, rồi tiếp tục nói “giám đốc, nguồn tin mật báo về, tổng giám đốc tập đoàn S.I.C hiện đang ở Việt Nam. Lần này anh ta bí mật về nước không công khai với báo giới mà rất lẳng lặng. Tôi nghĩ lần này anh ta muốn đối đầu thực sự với chúng ta.”
“vậy sao?” Minh Phong nở nụ cười tà mị như muốn xé đôi tấm gương trước mặt.
“ Ding ” cửa thang máy lần nữa mở ra, hai người đàn ông cao to lịch lãm bước ra, đôi chân thon dài thẳng hướng đại sảnh
“Nguyệt Lan, cô làm tốt lắm. Mới vào công ty có hai tháng mà đã có mẫu thiết kế tham dự triển lãm quốc tế. Cứ tiếp tục phát huy nhé. Cố lên” Trưởng phòng thiết kế đi kế bên Lâm Nguyệt Lan trò chuyện khá vui vẻ
“dạ vâng, cảm ơn trưởng phòng đã chiếu cố. Em sẽ cố gắng” Lâm Nguyệt Lan cười nói đáp lại.
Họ vừa đi tới đại sảnh thì cũng vừa hay Doãn Minh Phong và Kỳ Học Ân đang từ hướng đối diện tiến tới. Bốn cặp mắt nhìn nhau mang theo bốn thái cực không ai giống ai.
Minh Phong hơi ngạc nhiên, ánh nhìn khó chịu lên người Lâm Nguyệt Lan như thể anh bị người nào đó cố ý chọc cái gai nhọn vào mắt. Sao cô ta lại ở chỗ này và còn mặc đồng phục của công ty? Anh không ngoảnh mặt, lên tiếng hỏi trợ lý Kỳ “Cô ấy sao lại tới đây?”
Kỳ Học Ân còn ngạc nhiên hơn, anh đương nhiên biết người phụ nữ kia. Lần trước chính tay anh lôi cô ta ra khỏi bệnh viện mà. Anh ho nhẹ một cái, nói “giám đốc, tôi cũng không biết tại sao ạ”. Anh thân là trợ lý, suốt ngày cùng giám đốc đi gặp đối tác, làm gì có thời gian tìm hiểu cô gái kia tại sao lại lưu lạc đến chỗ này...
Minh Phong quẳng cho Kỳ Học Ân cái nhìn cảnh cáo. Anh ta là trợ lý mà lại không biết thì còn ai biết nữa đây.
Trái với vẻ ngạc nhiên của hai người đàn ông kia, Lâm Nguyệt Lan hết sức thản nhiên cùng trưởng phòng tiến về phía họ, cười tươi nói “ giám đốc Doãn, trợ lý Kỳ, xin chào”
Vị trưởng phòng hớn hở cung kính chào theo “chào giám đốc Doãn, chào trợ lý Kỳ, không ngờ hai vị cũng đang ở đây. haha”
“em sao lại ở đây?” Minh Phong lạnh nhạt hỏi cô.
“hiện tại em đang là nhân viên thiêt kế của Doãn Thị. Anh nói xem em không ở đây thì ở đâu?” đối với anh cô bao giờ cũng nở nụ cười đẹp nhất như muốn quyến rũ đối phương siêu ngã trước mình
“nhân viên thiết kế???” Minh Phong khẽ nhíu mi lặp lại lời cô vừa nói
“haha…giám đốc Doãn, hai người biết nhau sao? Cô Lâm Nguyệt Lan là nhân viên mới đã xuất sắc trúng tuyển vào công ty chúng ta trong đợt vừa rồi. Tuy mới vào có hai tháng nhưng cô Nguyệt Lan làm việc rất có năng lực. Mẫu thiết kế nhẫn kim cương ‘Băng Khuyết’ vừa rồi của cô ấy còn được công ty chọn làm sản phẩm tham dự triển lãm đấy ạ.” Vị trưởng phòng bụng bia hết lời ca tụng Lâm Nguyệt Lan. Ông ta không coi xem sắc mặt Minh Phong đang u ám được mấy phần rồi.
Minh Phong vẫn nhìn cô không xê dịch . Mẫu thiết kế đó là của cô? Cô có mục đích gì?
“đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Em vào công ty anh là để làm việc ngoài ra không có tư tưởng lớn gì khác. Anh yên tâm” Lâm Nguyệt Lan bị ánh mắt dò xét bức người của Doãn Minh Phong soi mói thì ngượng ngùng.
“vậy sao?” anh có nên tin lời cô không đây
“đúng vậy” Lâm Nguyệt Lan gật đầu chắc chắn
Trưởng phòng không hiểu là bọn họ nói cái gì mà ánh mắt đó với cả tư tưởng lớn gì khác, ông ta không cần phải quan tâm. Cốt chỉ cười cười lấy lòng lãnh đa͙σ.
“được rồi. vậy cố gắng làm cho tốt” Minh Phong rộng rãi nói, anh cực không thích cô làm ở Doãn Thị, nhưng nếu cô có thực lực đến vậy thì anh cũng không cần quá khắt khe làm khó người ta. Giờ người anh yêu thương là Trịnh Hải Lam. Lâm Nguyệt Lan chỉ là một người bình thường như bao người khác không cần anh phải liếc mắt tới
“cảm ơn anh, em sẽ cố gắng”
“uhm. Vậy anh đi trước. tạm biệt” nói xong anh không đợi cô chào tạm biệt liền bước ra ngoài, lên chiếc xe BMW đen loáng đã chờ sẵn nhanh chóng rời đi.
Lâm Nguyệt Lan tròng mắt đầy chiếm hữu nhìn bóng lưng anh – Doãn Minh Phong, anh chỉ có thể là của em.
……………
“Lam Lam nhìn kìa, oa oa anh chàng kia đẹp trai quá đi…” Bảo Yến mắt không rời màn hình tivi trong căng tin, túm áo Hải Lam hét lên. Trên tivi là một người đàn ông mặc bộ vest đen bao lấy thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị anh tuấn, khí chất cao siêu đang bị đám nhà báo bao vây bốn phía
“Hứa tiên sinh, xin hỏi lần về nước lần này của ngài là có mục đích gì?”
“Hứa tổng, có phải S.I.C đã đưa đơn kiện tập đoàn Doãn Thị đúng không vậy? xin ngài có thể nói rõ lý do không? Hứa tổng….”
“Hứa tiên sinh, nghe nói S.I.C đang có ý định mở rộng thị trường vào Việt Nam, ngài tiết lộ một chút thông tin đi…”
Cánh nhà báo đông như quân nguyên, họ không biết mệt mỏi thi nhau cầm máy ảnh, máy quay chĩa vào tổng giám đốc tập đoàn S.I.C – Hứa Kính Thiên hỏi tới tấp. Bọn họ không hổ danh người trong nghề, mặc dù sự trở về của Hứa Kính Thiên đã được giữ bí mật tuyệt đối vậy mà vẫn bị lộ tẩy.
Ngay khi Hứa Kính Thiên được mười tên vệ sỹ áo đen hộ tống đi ra từ phòng tổng thống - khách sạn quốc tế 5 năm sao Birmingham thì đám nhà báo không chừa một giây xông thẳng tới như thể đang vồ vập tranh giành con mồi lớn.
“ mọi người tránh ra đi, Hứa tiên sinh sẽ không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào” một tên vệ sỹ đứng gần Hứa Kính Thiên nhất lớn tiếng.
Xong đó chẳng thấm vào đâu so với cả mấy chục phóng viên đang chen chúc nhau hỗn độn. Họ quyết tâm bon chen tới gần nhân vật chính để moi bằng được tin tức. Những ánh sáng chớp nhoáng từ máy ảnh bật không ngừng nghỉ hướng về phía Hứa Kính Thiên.
Hứa Kính Thiên dường như không hài lòng với tình cảnh trước mặt, đôi mắt sắc bén nheo lại, giọng nói hàn băng vang lên, động mà như không động “các vị, hiện tôi đang có việc gấp, không thể trả lời. Rất nhanh tôi sẽ mở một cuộc họp báo để giải đáp câu hỏi của mọi người, được chứ?”
Nghe được câu trả lời của Hứa Kính Thiên, mọi người ồ lên, rất thức thời mà rẽ ra hai bên nhường đường cho vị tổng giám đốc S.I.C rời đi. Nếu anh ta đã nói vậy thì họ cũng không nài nỉ thêm. Họ sẽ chờ…
Hứa Kính Thiên lộ ra vẻ mặt hòa hoãn rảo bước rời khỏi nơi này.
“oa trẻ như vậy mà đã là tổng giám đốc tập đoàn lớn. Nghe anh ta nói thôi mà cũng đã thấy mê người. Lạnh lùng mà không áp bức đối phương, quả thật là người tình lý tưởng mình mơ ước bấy lâu. Nhưng nghe nói vị Hứa Kính Thiên này rất trăng hoa, người tình của anh ta có khi xếp dài cả mấy chục km. Liệu mình có được nằm trong số đó không đây?” Dương Bảo Yến đưa hai tay ôm trước ngực mộng tưởng hão huyền. Hải Lam còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái xem anh chàng kia là người thế nào. Cô không mấy hứng thú với mấy cái trò mê trai giống cô bạn thân. Giờ trong não bộ bé nhỏ của cô là hình ảnh ông xã yêu của mình. Hai hôm nay, Minh Phong luôn về nhà rất muộn. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh mà cô đau lòng không biết ở công ty đã xảy ra chuyện gì.
“nè…nghĩ gì mà đần mặt ra vậy?” ngay lúc chương trình tivi chuyển tin tức khác, Bảo Yến mới quay ra hích Hải Lam một cái hỏi
“ơ…không có gì” Hải Lam giật mình, theo bản năng vô thức lắc đầu
“còn chối..nói đi, là chuyện gì? Không phải là vụ kiện cáo của Doãn thị và S.I.C đấy chứ?” Bảo Yến sọc đúng nỗi bất an của đối phương. Hai ngày nay, báo chỉ liên tục đưa tin Doãn Thị thu hồi hàng loạt sản phẩm nữ trang cao cấp, và tin đồn kiện cáo với tập đoàn quốc tế S.I.C. Hai ông lớn của ngành trang sức đối đấu nhau, một trong hai bên thương vong đều khiến người ta phải tiếc nuối không nɠɵạı trừ Dương Bảo Yến cô đây.
“này, nói nhỏ chút, đừng quên chúng ta đang ở đâu. Mày không biết gì sao? Doãn Thị đang khốn đốn khi phải thu hồi toàn bộ số nữ trang tung ra thị trường vừa rồi vì bị nghi án là ăn cắp của tập đoàn S.I.C. Bên kia đã đưa đơn kiện chồng mày rồi đấy. Thật không hiểu mày nghĩ gì nữa, một chuyện lớn như vậy, ai ai cũng biết vậy mà mày lại ngu ngơ không hay gì”
Hải Lam cảm thấy một trận đầu óc choáng váng, cô dang nghe được cái gì thế này, Minh Phong bị dính vào kiện tụng? sao cô lại không hay biết gì? Thảo nào mấy hôm nay anh lại về khuya, lại còn cáu gắt với cô. Thì ra là vì chuyện này, cô đúng là một con ngốc, đã không động viên chồng thì thôi lại còn hờn dỗi với anh. Hải Lam đưa tay đánh vào đầu mình không ngừng nghỉ - cô là người vô tâm quá mà....
“Lam, làm gì vậy, sao lại đánh vào đầu thế hả?” Bảo Yến vội nắm lấy cánh tay cô ngăn lại
“mày để tao đánh nữa đi. Tao là đứa vô dụng, chồng mình bị người ta đưa ra tòa mà tao lại không biết, huhu… suốt ngày tao chỉ biết trách móc anh ấy..tao không phải là người nữa mà…huhu” Hải Lam khóc nức nở nghẹn ngào thấy tội lỗi vô cùng.
“giờ trách bản thân thì ích gì chứ? Vẫn còn chưa muộn, mày hãy ở bên động viên Doãn Minh Phong nhiều vào. Hơn lúc nào hết giờ anh ấy đang cần mày ở bên, hiểu không?” Bảo Yến không giống mọi khi, cô trở lên hiểu chuyện hơn ai hết.
“huhu…tao phải làm gì đây? Phải làm gì để giúp anh ấy thoát tội đây? Tao sẽ chết mất nếu anh ấy phải đi tù.huhu” Hải Lam rất muốn giúp anh, nhưng cô không nghĩ ra cách nào cả
“Đừng suy diễn vớ vẩn đi. Chồng mày không ngồi tù đâu mà khóc dữ vậy. Chẳng phải Doãn Thị đang mở cuộc thi thiết kế trang sức sao? tao nghe nói mẫu sản phẩm nào đoạt giải cao nhất sẽ được chọn đi dự triển lãm quốc tế tại Pari. Hãy còn hai ngày nữa mới kết thúc. Không bằng mày hãy tham dự đi, biết đâu lại thành công.” Bảo Yến rất biết khả năng thiết kế của Hải Lam – một thiên tài bẩm sinh hiếm có.
“được không? ….ực..làm vậy anh ấy không phải hầu tòa nữa hả?” Hải Lam nấc nghẹn nói mãi mới hết một câu.
“uhm.tạm thời là như vậy” Bảo Yến vỗ vai Hải Lam động viên.
“reng…reng….”
“ai vậy?” Bảo Yến hỏi
“không biết” Hải Lam mắt đỏ hoe nhìn vào màn hình di động thấy hiện lên dãy số lạ đang gọi tới không rõ là ai. cô bấm nút nghe “a lô, ai đó?”
“là anh, Lập Nguyên đây, em rảnh không? chúng ta có thể gặp nhau được không? anh có chuyện muốn nói” Phùng Lập Nguyên ở đầu dây bên kia lên tiếng vào thẳng mục đích
“là anh? Nhưng giờ em đang bận, để khi khác được không?” Hải Lam lưỡng lự một lúc rồi từ chối khéo. Cô không muốn gặp anh, bởi giờ cô đã là vợ Doãn Minh Phong. Cô không thể để chồng mình hiểu lầm là cô vẫn còn dây dưa không rõ với tình cũ. Không muốn anh sẽ phải suy nghĩ thêm gì nữa…giờ anh đã có quá nhiều áp lực phải nghĩ rồi…
“Lam, anh biết em đang cố né tránh anh, nhưng xin em, chỉ một lần này thôi hãy gặp anh. Anh có chuyện quan trọng muốn nói.” Phùng Lập Nguyên năn nỉ cô
“chuyện này…” Hải Lam quay ra Bảo Yến cầu cứu. Nghe giọng nói thành khẩn của anh cô không nỡ từ chối nhưng cô lại sợ…nhỡ Minh Phong nhìn thấy thì sao? lần trước trong nhà hàng Ý cô vẫn còn bị ám ảnh đến giờ mà….Cô cảm thấy bản thân nợ Lập Nguyên một ân tình. Cô đã phụ bạc anh, là cô có lỗi trước…nên làm gì đây
“Lam, xin em đừng từ chối được không, anh xin em đây, chỉ lần này thôi” Phùng Lập Nguyên xuống nước hết mức có thể với cô
“uhm. Vậy được. anh nói địa chỉ đi, em sẽ đến” cô thở dài miễn cưỡng đồng ý
“cảm ơn em, vậy mình hẹn gặp nhau ở nhà hàng Pháp nhé. Anh sẽ chờ…” Phùng Lập Nguyên giọng đầy sung sướиɠ nói
“vâng, vậy tạm biệt”
“tạm biệt”
“mày nên dứt khoát cới Phùng Lập Nguyên đi. Đừng để Doãn Minh Phong biết được sẽ gặp rắc rối lớn đấy” Bảo Yến nghe hết cuộc nói chuyện của Hải Lam thì mở lời khuyên.