Lúc An Linh quay trở lại phòng ăn thì Tần Nam đang gọi địên thoại. An Linh lặng lẽ ngồi xuống một bên để không làm phiền anh. Giọng anh có vẻ nghiêm trọng nhưng An Linh đang mơ hồ bị những chuyện lúc nãy làm cho phân tâm nên cũng không để ý nhiều.
Tần Nam nghe điện thoại xong, anh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô nhưng lại không biết làm cách nào để cho cô vui trở lại, có một số chuyện anh có muốn cũng không tài nào can thiệp được.
“Mình về thôi anh“.
An Linh cầm túi xách lên, Tần Nam cũng bước ra ngoài theo cô. Hai người sóng vai cùng đi trên hành lang, thế nhưng vừa qua khúc ngoặt cuối đường thì gặp An Mai Mai. Cô ta đang đi cùng người đàn ông và đứa trẻ mà lúc vào An Linh đã thấy.
Tần Nam hơi bất ngờ, anh không nghĩ là có thể gặp họ ở đây, xem ra lúc nãy An Linh đã nói chuyện gì đó với An Mai Mai rồi, nếu không tâm trạng cô cũng không tệ đến vậy.
Tần Nam đang lúng túng không biết có nên chào hỏi hay không, mặc dù anh không thích An Mai Mai, nhưng đây lại là chị gái của An Linh. Anh dù sao cũng không có tư cách bày tỏ quan điểm về những chuyện liên quan đến gia đình họ.
An Linh xem như không thấy, nắm tay Tần Nam đi lướt qua ba người kia. Trên mặt cô tỏ ra không có gì, nhưng chỉ Tần Nam là biết bàn tay cô đang xiết chặt tay anh, từng ngón tay như bấu chặt lấy một thứ gì đó.
“An Linh“.
An Mai Mai cất tiếng gọi.
An Linh hơi khựng lại một chút, lúc sau mới miễn cưỡng quay người lại, nhìn An Mai Mai.
An Mai Mai chỉ vào người đàn ông và đứa bé đang đứng bên cạnh mình.
“Đây là chồng chị, Jack, còn đây là con trai chị, tên ở nhà gọi là ŧıểυ Bối“.
An Linh đưa mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, trong lòng hỗn loạn không nói lên lời. Mặc dù cô đã mơ hồ đoán được mọi chuyện khi nhìn thấy họ trong phòng ăn, nhưng chính miệng An Mai Mai thừa nhận lại là chuyện khác.
Đứa bé kia tròn mắt nhìn An Linh, cô không thể tức giận với trẻ con được, cố gắng cười cười với nó:
“Chào cháu, dì là An Linh“. Nói xong cô mới biết mình vừa nói tiếng Trung, đứa bé này xem ra là con lai, không biết nó có thể hiểu tiếng Trung không. Cô đang định nói lại bằng tiếng Anh thì thằng bé đã lên tiếng trước.
“Bối Bối chào dì ạ“.
Giọng nói trẻ thơ hồn nhiên đáng yêu làm cho bầu không khí cứng ngắc trở nên dễ thở hơn một chút.
An Linh cười cười xoa xoa đầu nó, lúc sau như chợt nhớ ra gì đó, cô ái ngại nhìn người đàn ông Jack kia rồi lại nhìn An Mai Mai hỏi nhỏ:
“Chị với Nhậm Doanh...”
“Đã ly hôn rồi, chỉ có điều là chưa công bố với mọi người thôi“. An Mai Mai thản nhiên như đang nói chuyện của người khác.
Đến bây giờ thì An Linh đã hiểu tại sao An Mai Mai lại phải cố gắng khiến cho vụ việc nɠɵạı tình kia trở nên ầm ĩ như vậy rồi, sau này khi chuyện ly hôn nếu có bị phanh phui thì mọi người cũng sẽ đều đứng về phía chị ấy.
An Linh nhìn một nhà ba người trước mặt, Jack từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, anh ta chỉ hơi gật đầu với An Linh một lần xem như là chào hỏi, có vẻ cũng là người ít nói, trái lại cậu bé con kia lại vô cùng hiếu động, nãy giờ cứ nhìn An Linh và Tần Nam mãi không thôi.
“Ba mẹ chị có biết chuyện này không?“. Cô sợ họ sẽ không chịu được cú sốc này.
“Chị chưa nói với ai cả, em cũng là người đầu tiên biết về họ“.
Ánh mắt An Mai Mai nhìn về phía Jack và ŧıểυ Bối. An Linh hiểu chị ấy đang nói đến điều gì. Cô chỉ biết im lặng mà thôi, cố gắng lên tiếng lại thành ra quá mức khiên cưỡng.
“Sau này có dịp chị sẽ nói rõ mọi chuyện với em“.
An Mai Mai nói xong rồi cũng cáo từ đi trước.
An Linh vẫn đứng đó nhìn theo ba người lớn nhỏ kia, trong lòng không biết là đang cảm thấy như thế nào. Không vui cũng chẳng buồn, cứ lơ lửng một cảm giác không hề chân thật mà cô cũng chẳng biết gọi tên.
Tần Nam khoác áo khoác của mình lên người cô. An Linh lúc này mới quay sang nhìn anh.
“Họ đã đi xa lắm rồi“.
“Em biết“.
“Vậy em còn nhìn theo làm gì chứ, nhìn anh đây này“.
Câu nói của anh khiến An Linh bật cười, cũng phải, cô quan tâm nhiều đến họ làm gì, nói cho cùng thì họ cũng là một gia đình riêng, đâu cần cô xen vào làm gì chứ.
An Linh lúc này mới hoàn toàn thoát ra khỏi bất ngờ lúc nãy, ngoan ngoãn theo Tần Nam về nhà.
“Không ngờ chị ấy lại có con lớn như vậy rồi”. Lúc lên xe, An Linh không khỏi cảm thán.
“Em không hề biết một chút gì về chuyện này sao?”
An Linh lắc đầu.
“Dựa theo tuổi tác của đứa bé thì có lẽ chị ấy sinh nó khi sang Pháp du học mấy năm về trước. Xưa giờ chị ấy luôn ở gần gia đình, chỉ có lần duy nhất đó là xa nhà một thời gian dài thôi”.
Càng ngĩ An Linh lại càng thấy không tài nào hiểu nổi, nếu chị ấy đã có người yêu, con cũng có luôn rồi thì tại sao lại phải kết hôn với Nhậm Doanh chứ. Mặc dù An lão gia không nói lý bao giờ, nhưng nếu chị ấy đến con cũng sinh luôn rồi thì ông sẽ không thể nào ép buộc chị ấy được.
Tần Nam lái xe, lúc đèn đỏ anh nhìn sang thì thấy gương mặt cô vô cùng đăm chiêu thì không khỏi thấy buồn cười.
“Em thử tìm cơ hội nói chuyện với An Mai Mai xem”.
An Linh quay sang nhìn anh nhưng lại không nói lên lời, sau chuyện kia cô vẫn bị bóng ma trong lòng, không thể nào tự nhiên nói chuyện với An Mai Mai như trước kia nữa.
Tần Nam một tay lái xe, tay còn lại khẽ nắm chặt lấy tay An Linh, anh làm như không có gì, bâng quơ nói:
“Có những thứ không bao giờ như em nghĩ, thay vì suy đoán lung tung thì em cứ thử hỏi chính chủ nhân của nó xem, không cần biết kết quả thế nào, ít ra thì nó cũng tốt hơn là em che giấu suy nghĩ một mình”.
Thấy An Linh không đáp lời, Tần Nam phải nhấn mạnh một lần nữa:
“Hiểu lời anh nói không”.
“Hiểu”. An Linh chán nản lên tiếng.
Cô suy nghĩ mãi, một lúc sau vẫn thấy không phục, quyết tâm hỏi anh cho bằng được:
“Vậy chuyện lần trước ở biệt thự Nhậm gia thì sao”.
Tần Nam nghe đến đây thì cũng hiểu cô bé này đang suy nghĩ điều gì, đúng là hành động thì có vẻ cứng rắn nhưng tâm như đậu hũ mà.
“An Linh, chẳng lẽ em không hiểu sao. Em mãi suy nghĩ về điều này chứng tỏ em đã dần tìm lý do ngụy biện cho hành vi của An Mai Mai, nếu em thực sự ghét cô ấy, em sẽ chỉ chăm chăm nghĩ cách trả thù chứ không phải là cảm thấy băn khoăn về thái độ của em với cô ấy từ nãy đến giờ như vậy”.
An Linh không phục cãi lại:
“Nhưng em thật sự ghét chị ấy, nếu không phải là em quá tin tưởng An Mai Mai thì làm sao lại rơi vào cảnh bị Nhậm Hiền truy đuổi như vậy?”
“ŧıểυ Linh, nhắc đến chuyện này thì anh càng căm hận An Mai Mai và Nhậm Hiền hơn cả em, nhưng em biết vì sao bây giờ anh vẫn bình tĩnh ở đây tám nhảm với em về chuyện này không?”
An Linh tròn mắt nhìn anh, ra vẻ sẵn sàng học hỏi.
Tần Nam đánh tay lái cho xe chạy vào cổng khu chung cư, một lúc sau mới lên tiếng.
“Có thể em không chịu thừa nhận nhưng gia đình luôn có một vị trí rất quan trọng trong lòng em, nếu như mọi việc thực sự như những gì em nghĩ từ trước đến nay thì anh sẽ là người đầu tiên đòi lại công bằng cho em. Nhưng nếu không phải như vậy thì sao? An Linh, anh không muốn em phải hối hận. Anh có thể điều tra rõ ràng mọi chuyện ngày hôm đó, nhưng có một số thứ sẽ không thể nào làm rõ được, ví dụ như tình cảm, động cơ, hay các mối tác động liên quan. Thế nên nếu có thể thì em trực tiếp hỏi rõ mọi chuyện từ chị em thì sẽ tốt hơn”.
“Nếu chị ấy nói dối thì sao”. Cô ngập ngừng nói ra nghi vấn của mình.
Tần Nam tháo dây an toàn cho cô, mở cửa để An Linh bước ra. Anh nhìn thấy được tâm trạng lo được lo mất của cô từ nãy đến giờ nên không đành lòng để cô thêm lo lắng nữa.
“Cô ấy đã cho em biết bí mật của mình rồi thì sẽ không lừa dối em nữa đâu”.
“...”
“Huống chi còn có anh, An Mai Mai là người thông minh, cô ấy nhất định biết mối quan hệ của chúng ta rồi, thế nên có anh ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ không dám làm gì em đâu”.