Hai người dây dưa hơn một tiếng khiến An Linh mệt mỏi không thôi. Cảm thấy nếu còn ở trong đây một lúc nữa thì nhân viên phục vụ sẽ đẩy cửa vào mất nên An Linh chỉnh sửa lại quần áo rồi cố gắng đi ra nhà vệ sinh để tẩy rửa. Tần Nam sợ cô không đứng vững nên muốn đi cùng nhưng An Linh nhất định không chịu, chỉ cần nghĩ đến hành động phóng đãng lúc nãy của hai người trong phòng bao cũng đủ để cô đỏ mặt không thôi. Bây giờ cô nào dám nhìn anh nữa.
Phòng vệ sinh ở cuối hành lang, phục vụ dẫn cô đến nơi rồi lịch sự rời đi. An Linh vừa đẩy cửa bước và thì gặp An Mai Mai, cô hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
“Em cũng đi ăn ở đây sao, trùng hợp thật đấy”. An Mai Mai nhìn thấy cô thì lên tiếng hỏi.
An Linh thật không tài nào hiểu nổi sao chị ta lại có thể thản nhiên như không có chuyện gì mà chào hỏi cô như vậy. Cô chán ghét thái độ này của An Mai Mai, chỉ cần nhìn thấy bản mặt tươi cười của chị ta là cô lại nhớ đến việc hồi chiều An Mai Mai định vu cho cô nɠɵạı tình cùng Nhậm Doanh, nếu không phải cô nhanh trí ứng biến thì có lẽ bây giờ đã trở thành tội đồ của cả An gia rồi.
An Linh không đáp lời, cô mở vòi nước bên cạnh, định dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo một chút. Nhưng An Mai Mai lại không nghĩ vậy, cô ta vẫn thản nhiên nhìn An Linh chăm chú, thái độ vô cùng bình tĩnh.
An Linh không nhịn được, cô xoay người lại đối mặt với An Mai Mai.
“Định từ nay về sau không nhìn mặt chị nữa sao?” Trong lời nói có chút cứng ngắc.
“Vậy không lẽ tôi phải ngoan ngoãn để chị lợi dụng thì mới xứng danh em ngoan của chị bao lâu nay hay sao?”.
Chị em, An Linh thật sự muốn cười vào hai chữ đó. Tình cảm bao nhiêu năm không phải nói bỏ là có thể bỏ được, nhưng hà cớ gì chỉ có mình cô đau, còn người kia thì lại vô cùng bình thản.
An Mai Mai bị lời nói của An Linh làm cho không thốt lên được bất cứ điều gì, nụ cười trên môi có chút cứng ngắc. Cô im lặng nhìn khuôn mặt vô cùng tinh xảo của An Linh hồi lâu rồi thốt lên hai tiếng:
“Xin lỗi”.
An Linh cũng hơi bất ngờ, chị ta đăm chiêu lâu như vậy mà chỉ nói ra được hai chữ này thôi sao, ngay cả lời giải thích kèm theo cũng không có, là thấy không cần thiết phải giải thích nhiều với cô sao.
“Tôi không cần, chị giữ lời xin lỗi đó lại cho lương tâm của mình đi”.
Nói xong An Linh lạnh lùng xoay người muốn đi ra ngoài, cô cần không khí thoáng đãng một chút, nơi này sắp làm cô nghẹn chết rồi.
“Nếu em rơi vào trường hợp của chị thì cũng sẽ làm như vậy thôi”.Bước chân An Linh vì câu nói này mà dừng lại, cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Đừng nói với tôi mấy lời ngụy biện như vậy, chị không phải là tôi, sao biết được tôi sẽ làm như thế nào chứ”.
An Mai Mai không nói gì, hai tay cô ta cầm chặt túi xách, thanh kim loại cứa vào tay đau nhói nhưng chẳng là gì cả so với những lời mà cô nghe được.
“Ai cũng nói là bị buộc phải làm như thế này làm như thế kia, vậy có ai tự hỏi chẳng lẽ tôi sinh ra đã đáng để bị mấy người lợi dụng như vậy sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chị không thể làm gì được những người khác trong An gia nên mới đem tôi làm con tốt thí mạng chứ gì. Bây giờ chị nói một câu xin lỗi là xong sao, nếu chị có thể tự tha lỗi cho lương tâm của mình thì tôi đây cũng rộng lượng chấp nhận lời cầu xin của chị”.
An Linh nói một hồi mà không dám dừng lại, cái cảm giác khi bị người khác phản bội quá đau lòng khiến cô không hề muốn nghĩ lại. Từ lúc còn ở trong bệnh viện cô đã luôn cố gắng kiềm nén chính mình. Cô có thể khóc, có thể cười với tất cả mọi người xung quanh nhưng lại không thể mở lòng với chính bản thân mình. Ngoài mặt cô tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì cho Tần Nam bớt lo lắng, nhưng trong lòng cô ra sao thì chỉ có mình cô rõ nhất. Hai mươi mấy năm qua, An Mai Mai luôn là người chị mà cô yêu thương nhất, cô có thể vì chị ấy mà đánh đổi rất nhiều thứ, thế nhưng chân tình cho đi chỉ để nhận lại sự phản bội. Cô muốn trách hiện thực tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể trách bản thân quá yếu mềm đến ngu muội mà thôi.
“Chị xin lỗi, chị có lý do riêng không thể nói ra được”.
An Mai Mai chỉ có thể nói ra những lời này mà thôi, sự xao động trong ánh mắt lúc nãy đã không còn, cô nhanh chóng trở lại là An Mai Mai điềm đạm như mọi người vẫn thấy.
An Linh lắc đầu, cô ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn An Mai Mai.
“Chị không cần xin lỗi, là tôi ngu nên phải chịu thôi”.
Nói xong cô quả quyết quay người đi ra ngoài, thế nhưng chân vừa ra đến cửa, cô dừng lại một lát rồi vẫn quyết định nói rõ một chuyện với An Mai Mai.
“Tôi từ Mỹ trở về nước đột ngột như vậy chính là để khuyên ông nội ngăn cảm đám cưới của chị. Ai ngờ lại làm cho lão nhân gia nổi giận, tôi vừa về nước đã bị ông đuổi ra khỏi cửa. Nghĩ lại thì tôi đúng là lo chuyện bao đồng, chị làm gì mà chả có tính toán hết rồi chứ, đâu cần một đứa như tôi xen vào”.
Nói xong cô rảo bước đi luôn, không hề để ý đến khuôn mặt đang dần trắng bệch của An Mai Mai phía sau.
Có những sự thật cô biết rằng không nói ra sẽ tốt hơn, nhưng đến cuối cùng An Linh vẫn không cam lòng, tại sao chỉ có mình cô khổ sở, nói ra những lời đó, cô muốn chính An Mai Mai cũng phải tự vấn lương tâm của mình. Hạnh phúc mà phải đánh đổi nhiều thứ như vậy có còn là hạnh phúc sao. An Linh ngước mắt lên nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, thành phố cô ở luôn đông đúc, muốn được nhìn ngắm trời đêm như vậy cũng khó có cơ hội. Cuộc sống quá hối hả, mọi người đều bon chen đi tìm hạnh phúc của riêng mình mà quên đi mất những niềm vui bé nhỏ ở xung quanh.
An Linh đứng ngoài gió lạnh một lát cho khô đi nước mắt, cô cố gắng tự mỉm cười thật tươi với bản thân mình. Chỉ hôm nay thôi, cô sẽ không cho phép bản thân mình tiếp tục buồn vì những hoài niệm quá khứ nữa, phải học cách yêu bản thân và phải biết yêu người bên cạnh của mình nhiều hơn nữa.