Về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã muộn rồi, An Linh tính gọi điện cho Tần Nam nhưng sợ giờ này anh đã ngủ, nên cô chỉ nhắn tin chúc anh ngủ ngon mà thôi.
An Linh mở tủ lạnh lấy nước uống, cô muốn bản thân mình tỉnh táo một chút. Thực ra chuyện lúc nãy cũng không thể khiến cô phiền lòng, Nhậm Hiền muốn nói gì với An Nghĩa Thành là chuyện của anh ta, chẳng liên quan gì đến cô cả, thế nhưng không hiểu sao An Linh cảm thấy vô cùng bất an, cô luôn bị chuyện này làm cho không thể suy xét được bất cứ thứ gì khác.
An Linh mở ti vi cho căn nhà có chút âm thanh, cô đã quen sống cô đơn từ nhỏ, nhưng lại muốn xung quanh mình ồn ào náo nhiệt. Cuộc sống ở Mỹ khá thoải mái, cô có thể tự do làm mọi điều mình muốn mà không bị gia đình ngăn cấm, thế nhưng đôi khi sự tự do đó lại khiến cô tủi thân đến bật khóc.
“Ting, ting”.
Điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn, An Linh mở ra xem. Là Tần Nam, anh vẫn chưa ngủ sao.
“Em về muộn vậy, đã ngủ chưa”.
Chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng khiến cô thấy vui trong lòng, yêu anh, chưa bao giờ cô kỳ vọng anh sẽ làm điều gì đó cho mình, sự quan tâm ấm áp của anh cũng đủ để cô cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng rồi.
“Em không ngủ được”.
“Sao vậy”. Anh rất nhanh trả lời tin nhắn của cô.
“Nhớ anh”. Cô thành thật với lòng mình, da mặt cô mỏng, trước mặt anh rất ít khi cô có thể nói những lời như vậy.
“Ngốc, mới gặp nhau lúc tối mà”.
Cô có thể tưởng tượng gương mặt của Tần Nam khi đọc tin nhắn của cô, miệng cười cười, hai mắt cong cong như trẻ con. Anh luôn thể hiện rõ mọi thứ về mình trước mặt cô, chỉ riêng An Linh lại chưa bao giờ dám thả lỏng bản thân khi ở bên cạnh anh, cô luôn sợ, sợ hạnh phúc sẽ rời khỏi cô vào một ngày nào đó trong tương lai.
“Em ra mở cửa đi”.
***
Nhìn Tần Nam vẫn còn mặc trên người bộ đồ vest, gương mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt mình, An Linh không biết diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào mới phải. Vừa giận anh không chăm sóc tốt bản thân mình, đã muộn như vậy mà còn chạy ra ngoài, thế nhưng cô lại rất vui, sự có mặt của anh đã khiến buổi tối tệ hại này trở nên vui vẻ hơn một chút.
“Anh đã ăn gì chưa, sao bây giờ vẫn còn ở ngoài như vậy chứ”.
An Linh quan tâm hỏi anh, hai mắt đầy thương xót nhìn gương mặt mệt mỏi của Tần Nam.
“Anh ăn tối với bạn rồi, sao giờ này mà em còn chưa ngủ chứ, khuya lắm rồi”.
“Mai em ngủ bù cũng được mà”.
Vừa nói An Linh vừa ngồi xuống sofa, tay liên tục chuyển kênh trên tivi. Đến lúc An Linh chuyển lần lượt các kênh đến vòng thứ hai thì Tần Nam không nhịn được nữa, anh cầm lấy remote trong tay cô, tắt luôn tivi.
“Anh có nói với em là anh không thích thái độ này của em chưa nhỉ”.
An Linh khó hiểu nhìn anh.
“Mỗi lúc gặp chuyện khó khăn, em lại càng tỏ ra như không có chuyện gì trước mặt anh”.
“ŧıểυ Linh Linh, anh ghét bản thân mình chỉ là người ngoài trong cuộc sống của em, em hiểu ý anh chứ”.
Tần Nam nhìn thẳng vào mắt An Linh, không cho cô cơ hội né tránh. An Linh không dám nhìn anh, nhưng lại sợ mình bỏ lỡ biểu hiện gì đó trên nét mặt của anh. Cô luôn loay hoay trong những do dự của bản thân, cuối cùng lại phân vân với chính lựa chọn của mình. An Linh hơi hoảng, cô không biết phải làm sao để trả lời anh, thế nhưng cô lại không thể lựa chọn không trả lời.
“Cho em một chút thời gian được không, em thật sự không biết mình phải làm như thế nào”. An Linh nấc nghẹn từng tiếng, cô trả lời anh bằng giọng mũi, xen lẫn nước mắt nhạt nhòa trên gò má.
Nhìn cô như vậy Tần Nam lại cảm thấy không nỡ, anh thở dài một hơi, quyết định buông đôi tay An Linh ra, anh không muốn ép buộc cô, nhất là trong lúc này.
“Em đi ngủ trước đi, anh đi tắm đã”.
***Không gian xung quanh càng ngày càng lạnh, An Linh cố gắng mở mắt ra thế nhưng không tài nào có thể cử động được mí mắt. Hai cánh tay cô ôm chặt lấy cơ thể mình, cố gắng xua đuổi cảm giác đáng sợ kia ra khỏi bản thân. Thế nhưng cô càng cố gắng chạy lại càng cảm thấy bản thân mình lùi ngược lại, những tiếng cười man rợ, bầu không khí nhớp nhúa bủa vây xung quanh cô. An Linh muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng cô khản đặc, cảm giác sợ hãi ngày càng dâng lên trong người, một sự tuyệt vọng đáng sợ khiến cho nước mắt cô tuôn như mưa. Một đôi bàn tay to lớn tóm gọn lấy An Linh, cho dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng vô dụng, An Linh gắng sức dãy dụa, cô mở miệng cắn thật mạnh lên cánh tay đang giam cầm mình, cho đến khi vị tanh nồng đậm tỏa ra trong khoang miệng, An Linh mới dần tỉnh táo.
Tần Nam hoảng sợ ôm chặt lấy An Linh, mặc cho cánh tay đau nhức vì bị cô cắn phá. Mãi một lúc lâu sau, An Linh mới dần tỉnh lại, gương mặt cô còn đẫm nước, vẻ hoang mang sợ hãi vẫn còn vương vấn trên khóe mắt.
“Em không sao chứ”.
Tần Nam ôm chặt lấy cô, hai tay vỗ nhẹ trên lưng An Linh, miệng không ngừng an ủi.
“Em vừa mơ thấy ác mộng”. Giọng cô thật nhỏ, vang lên trong đêm khuya càng lộ rõ vẻ đáng thương khiến người ta thương xót.
“Không sao rồi, có anh ở đây mà”.
“Anh, đã rất lâu rồi em mới mơ lại giấc mơ kinh khủng này”. Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi khủng hoảng, âm thanh run rẩy như một đứa bé.
“Chỉ là một giấc mơ thôi mà”.
“Từ lúc còn nhỏ, em đã rất hay mơ thấy nó, cứ mỗi lần mơ xong là lại không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, có phải em là con người kỳ lạ lắm không”.
Tần Nam cười nhẹ, xoay người cô nằm trên người mình, một tay anh vuốt nhẹ tóc cô, tay còn lại giữ cho người cô khỏi ngã.
“Anh cũng có lúc mơ thấy những giấc mơ kỳ quái mà, là con người ai mà không như vậy chứ”.
“Thế nhưng mỗi tối em đều mơ thấy một giấc mơ như vậy”.
“Mơ suốt mười mấy năm qua”.
“Anh không biết được nó đáng sợ như thế nào đâu, có thời gian em luôn hoài nghi bản thân mình mắc một chứng bệnh lạ nào đó, nhưng lại không thể kể với bất kỳ ai cả”.
“Cho đến khi em về nước, giấc mơ đó mới không tìm đến em nữa, thế nhưng hôm nay em lại mơ thấy nó”.
“Tần Nam, em sợ lắm, em phải làm sao bây giờ chứ”.
Nước mắt cô tuôn như mưa, Tần Nam nhẹ nhàng giúp cô lau đi từng giọt nước mắt mặn chát như thấm tận cõi lòng anh.
“Em không cần phải làm gì cả, chẳng phải còn có anh sao?”
...
“Tin tưởng anh một lần, được không?”
Giọng nói trầm ấm của anh như thôi miên, khiến An Linh nhớ lại lời dặn của mẹ mình ngày trước: đừng tin tưởng bất cứ ai cả, trên đời này không có ai thương con bằng chính bản thân con đâu.
An Linh nhìn Tần Nam, anh vẫn nhẹ nhàng từ tốn giúp cô lau nước mắt, nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại càng chảy nhiều hơn, cô chôn mặt mình vào trong ngực anh, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này.
Tần Nam không cho cô tiếp tục là con rùa rụt cổ, anh lôi cô đứng dậy, kéo cô đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Hai chân tiếp xúc với sàn nhà như băng khiến An Linh lạnh đến rùng mình, cô lặng lẽ đi theo anh, nhìn anh mở cửa sổ ban công, cơn gió đêm ùa vào khiến đầu óc cô chợt tỉnh táo. Người con trai này đã luôn ở bên cạnh cô từ khi còn chưa biết cô là ai, là người trái tim cô thích hơn tất thảy mọi thứ trên đời, thế nhưng tại sao đối mặt với sự tin tưởng của anh cô vẫn luôn do dự.
“An Linh, em mong muốn điều gì nhất trên đời này?”.
“Hả”. Cô theo không kịp luồng suy nghĩ của anh, sao tự nhiên lại hỏi cô như vậy.
“Tần Nam anh từ nhỏ đã không tôn thờ bất cứ tôn giáo nào, anh luôn nghĩ cho dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh muốn đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay,thế nhưng vì em anh nguyện tin vào thần linh, tin vào một loại phép màu có thể khiến anh và em gặp nhau giữa hai đầu thế giới”.
“Nếu như em không rời khỏi nước Mỹ, nếu như buổi tối hôm đó anh không gặp được em, anh không dám nghĩ mình sẽ như thế nào nữa. An Linh, cuộc đời anh là do anh nắm giữ, thế nhưng từ khi gặp em, nó đã không còn là của anh nữa rồi”.