An Tiếu Tiếu vẫn nhìn chằm chằm An Linh không tha.
An Chu Nhi thì vẫn khóc không ngừng, hai mắt đẫm lệ đỏ hoe khiến ai ai cũng thương xót.
Đào Ái Lục nhìn hai con gái yêu mà mắt cũng rưng rưng, cuối cùng bà ta nhìn An Nghĩa Thành và nói:
“Bao nhiêu năm nay, tôi chăm sóc cho cái nhà này, vậy mà không có được một chút danh phận. Người ngoài đều biết tôi sống ở An gia, thế nhưng ông có biết được họ chưa từng bao giờ xem tôi là An phu nhân hay không? Ông không xem trọng tôi cũng được, tôi chấp nhận hết, thế nhưng vì sao ông lại bất công với ŧıểυ Nhi Nhi của tôi như vậy. Con bé hiếu thuận với ông bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ông không xem vào mắt sao?”
“Bà đang nói lung tung cái gì thế”. An Nghĩa Thành gắt nhẹ.
Đột nhiên Đào Ái Lục kích động.
“Tôi nói sai sao, tôi nói cho ông biết, chuyện hôm nay ông không giải quyết cho thỏa đáng, tôi sẽ dẫn hai con gái rời khỏi An gia này”.
An Linh cũng phải nhìn bà ta bằng con mắt khác, rời khỏi An gia, bà ta dám sao. Chỉ sợ những lời này mục đích chính là để kích động ba cô, dù sao ông ấy rất coi trọng thể diện, tuyệt đối không để người ngoài chỉ trích bàn ra tán vào được. Đào Ái Lục rất thông minh, bà ta nói vậy giống như đâm trúng tử huyệt của An Nghĩa Thành rồi.
“Ba, có thể nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra được không?”. An Linh hỏi An Nghĩa Thành đang tức giận sau câu nói của Đào Ái Lục.
“Con với Nhậm Hiền có quan hệ như thế nào?”.
Nhậm Hiền, sao lại có liên quan đến anh ta chứ. An Linh vừa dè dặt trả lời,vừa đoán ý của ba mình.
“Con gặp anh ta trong lễ cưới của Mai Mai thôi, sau đó có gặp vài lần”.
Ngay lập tức An Tiếu Tiếu lườm cô, lời nói đay nghiến rõ ràng.
“Phải rồi, chỉ gặp có vài lần, bản lĩnh của cô cũng thật lớn quá”.
An Linh khó hiểu nhìn chị ta, cô không đáp lời mà chờ xem An Nghĩa Thành có phản ứng gì, hy vọng mọi chuyện đừng như cô dự đoán, bất cứ việc gì có liên quan đến Nhậm Hiền cũng chẳng mấy tốt đẹp.
An Nghĩa Thành nhìn thẳng vào mắt An Linh, dường như đang đoán xem trong lời nói của cô có bao nhiêu phần sự thật. Đứa con gái này từ nhỏ đã sống xa gia đình, ngoảnh đi ngoảnh lại đã mười mấy năm, giờ đây chính ông cũng không thể hiểu được bản chất của con gái mình là người như thế nào nữa.
“Anh ta có đến nói chuyện với ba hôm nay”.
An Linh vẫn tiếp tục lặng im, cô biết trọng tâm sẽ ở phần sau lời nói của ông ấy.
“Nhậm Hiền muốn liên hôn với gia đình chúng ta. Trước đó ba cũng nói chuyện này với bác Nhậm nên cũng không cảm thấy bất ngờ. Thế nhưng khi nói đến đối tượng liên hôn thì lại có vấn đề xảy ra”.
Vừa nói ông ta vừa quan sát An Linh, thế nhưng cô vẫn bình tĩnh như thường, giống như đang nghe một câu chuyện không hề có liên quan gì đến mình cả.
“Ba có nói trước với bác Nhậm, đối tượng kết hôn chỉ có thể là Chu Nhi hoặc Tiếu Tiếu. Thời gian sau đó cũng thấy Nhậm Hiền qua lại thân thiết với Chu Nhi, ba nghĩ chuyện kết hôn này dường như không có vấn đề gì cả. Thế nhưng hôm nay Nhậm Hiền nói đối tượng cậu ta muốn kết hôn là... .
Nói đến đây, An Nghĩa Thành dừng lại một chút, ánh mắt thâm trầm quan sát mọi nhất cử nhất động của cô.
An Linh, con đoán xem là ai”.
An Linh suy nghĩ một lát, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt của người mà mình vẫn gọi là ba này, giọng nói cô trong trẻo nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng cứng rắn.
Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không liên quan đến con .
Thế nhưng tại sao cậu ta lại kiên quyết chỉ cưới con mà không phải người khác . An Nghĩa Thành nghi hoặc nhìn An Linh.
Chuyện này ba nên hỏi người trong cuộc thì sẽ rõ hơn . Vừa nói cô vừa nhìn về phía An Chu Nhi, chẳng phải cô ta và Nhậm Hiền từng qua lại một thời gian hay sao.
“Mày vừa lòng chưa hả, chẳng phải mục đích chính của mày là như vậy hay sao”. An Tiếu Tiếu vẫn chưa từ bỏ, đột nhiên cắt ngang lời An Linh nói rõ từng lời.
An Linh chẳng để tâm đến lời của An Tiếu Tiếu, chị ta là người nóng tính, nhưng lại rất nông nổi, suy nghĩ điều gì cũng ngay lập tức nói ra. Người mà cô quan tâm bây giờ chính là An Chu Nhi, kẻ mới bị cô cướp mất chồng tương lai theo như lời An Nghĩa Thành.
“Ba, rốt cuộc ba trả lời anh ta như thế nào?”. Đúng vậy, cái cô muốn biết bây giờ chính là đáp án của An Nghĩa Thành.
Tất cả mọi người trong căn phòng đều chú ý về phía An Nghĩa Thành, câu trả lời của ông ta với Nhậm Hiền là điều mọi người đều mong được giải đáp.
Thế nhưng An Nghĩa Thành lại không trả lời những gì An Linh hỏi, ông ta chỉ nhìn cô, gương mặt trở nên rất thâm tình, tỏ rõ dáng vẻ của một người cha từ ái.
“Nếu con thực sự có tình cảm với anh ta thì ba sẽ tác thành cho hai đứa”.
Khá khen cho thủ đoạn của An Nghĩa Thành, câu nói của ông ta thành công khiến cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Vừa thể hiện hình tượng người cha cao cả, luôn đem hạnh phúc của con gái đặt lên trên hết, vừa đạt được mục đích chính mà ông ta mong muốn. Đối với An Nghĩa Thành, Nhậm Hiền chỉ cần kết hôn với người họ An, là cô hay bất cứ ai đều không quan trọng.
Thế nhưng Đào Ái Lục còn gấp gáp hơn cả cô, vừa nghe An Nghĩa Thành nói vậy, bà ta ngay lập tức lên tiếng phản đối.
“Như vậy sao được, ngay từ đầu đã xác định Chu Nhi sẽ kết hôn với Nhậm Hiền, sao có thể nói thay đổi là thay đổi được”.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chỉ cần ŧıểυ Linh thích, con đồng ý nhường Nhậm Hiền cho em ấy”. An Chu Nhi im lặng nãy giờ, thế nhưng cô ta vừa lên tiếng đã khiến cho mọi sự đồng cảm đều tập trung về mình, đem An Linh trở thành loại người chỉ biết tìm hạnh phúc trên niềm đau của người khác.
Nhìn ba mẹ con nhà họ ôm nhau khóc lóc thảm thiết, An Linh chỉ cười nhẹ. Dù sao thì trong mắt bọn họ cô cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì cho cam. Thế nhưng diễn như vậy có phải sâu quá rồi không.
“Ba, giữa con và Nhậm Hiền ba tin ai hơn”. An Linh thẳng thắn hỏi An Nghĩa Thành.
“Đương nhiên là ba tin con rồi”.
“Vậy con sẽ nói thẳng, con và anh ta không có quan hệ gì cả, chuyện mà anh ta nói với ba có lẽ chỉ là lời từ chối khéo về hôn sự với An gia mà thôi”.
An Linh còn chưa nói hết lời, An Chu Nhi đã cắt ngang lời cô.
“ŧıểυ Linh, em thích Nhậm Hiền cũng là điều hiển nhiên thôi, anh ấy tốt như vậy mà, em đừng vì chị mà lừa dối tình cảm của mình nữa, chị không giận em đâu, thật đấy”.
Nhìn bộ dạng cô ta hai mắt đẫm lệ vẫn còn có thể nói lên lời thâm tình như vậy, An Linh có xúc động muốn lột bộ mặt giả tạo của cô ta ra. Cô nhìn An Chu Nhi nói rõ từng tiếng một.
“Người tốt trong mắt chị, chưa chắc đã lọt vào mắt tôi, đừng nghĩ rằng ai cũng tầm thường như chị”.
Như chỉ cần nghe cô nói như vậy, An Chu Nhi lập tức hai hàng lệ tuôn trào không dứt, không một lời phản bác, thế nhưng lại mang đến tác dụng không tưởng.
An Tiếu Tiếu và Đào Ái Lục vội vàng an ủi cô ta, vừa nhìn An Linh đầy uất hận.
An Linh chẳng thèm nhìn màn kịch mẹ con tình thâm đó, cô quay sang nói với An Nghĩa Thành.
“Con không biết vì sao Nhậm Hiền lại chọn con là đối tượng kết hôn, nhưng chẳng phải ba đã nói là tin con sao, vậy nên con chắc cũng không cần giải thích nhiều đâu nhỉ. Ba cứ nói thẳng với anh ta là con không đồng ý chuyện kết hôn này, ba cứ tìm một lý do nào đó dễ chấp nhận để nói với anh ta là được. Dù sao kiểu người như anh ta sẽ không cần lo không tìm được đối tượng kết hôn đâu, chỉ cần tùy tiện buông vài lời đường mật là có biết bao ŧıểυ thư khuê các lao vào như con thiêu thân mà”.
Lời cuối cùng là cô muốn nói với An Chu Nhi, mong rằng cô ta sẽ hiểu. Nhậm Hiền là loại người không từ thủ đoạn nào, chỉ sợ An Chu Nhi cũng chỉ là một con cờ trong tay anh ta mà thôi.
“Mày đừng làm như bản thân mình vô tội như vậy, nếu mày không chủ động quyến rũ, chẳng lẽ Nhậm Hiền lại tự tìm đến mày sao”. An Tiếu Tiếu bất bình thay An Chu Nhi, giận giữ nói.
“Chị có bằng chứng tôi đã quyến rũ anh ta sao”.
“Mày…”
“Nếu không có thì vô cùng xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh bàn luận những chuyện như vậy với chị”. An Linh lạnh lùng nói.
Quang cảnh phòng khách của An gia bây giờ vô cùng hỗn loạn, kẻ khóc người an ủi, còn An Nghĩa Thành thì trầm ngâm suy tư. An Linh chán ghét bầu không khí này, giả tạo đến mức đáng sợ.
“Ba, đã muộn rồi, con xin phép về trước”.
Nói xong không đợi An Nghĩa Thành kịp phản ứng, cô đã xoay người đi luôn. Cô đã quá mệt mỏi với việc phải tỏ ra cứng rắn trong chính ngôi nhà của mình rồi. À mà không, đây dường như chưa bao giờ là nhà của cô cả.