Tròn 3 tháng kể từ ngày xuất viện. Cuộc sống gia đình có hơi vất vả và bận rộn vì phải chăm sóc 2 đứa trẻ nhưng đổi lại trong nhà lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt.
Tối hôm nay sau khi ăn xong, một nhà 4 người đi dạo ngoài vườn. Như thường lệ, Duật Tôn mang bảo bối nhỏ cho bảo mẫu giữ. Còn Duật Bảo thì để hắn chăm sóc.
Sẽ dành khoảng thời gian này để Sanh Tiêu nghỉ ngơi. Đến lúc Duật Tôn quay về phòng đã gần 11 giờ đêm.
Sanh Tiêu nằm trên giường nghe tiếng động liền mở mắt:
“Bảo Bảo bây giờ mới chịu ngủ sao?”
Duật Tôn gật đầu, hắn vươn vai xoay cổ.
“Ừ! Không biết thằng bé lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy?”
Sanh Tiêu cười cười:
“Chứ không phải do anh có tuổi sao?”
Duật Tôn ngồi xuống giường, hắn mở chăn ra chui vào trong. Cái đầu hắn dụi dụi vào người cô:
“Hôm nay em còn công kích tuổi tác à? Phí công anh giữ con cho em!”
Sanh Tiêu bẹo má hắn:
“Con của em cũng là con của anh.”
Duật Tôn đẩy tay cô ra, hắn trưng ra vẻ mặt giận dỗi:
“Cứ không phải con anh mà em nhất quyết bắt con gọi tên khốn họ Trương là ba ư?”
“Anh thù dai quá rồi đó. Không nói với anh!”
Sanh Tiêu không thèm dỗ hắn. Bây giờ mắt cô muốn híp lại luôn rồi. Khuya như vậy hắn còn không đi ngủ mà còn ghen lung tung.
Rất nhanh, Sanh Tiêu chìm vào giấc mộng.
Đến nửa đêm, một tay Duật Tôn luồn vào bên trong da thịt mềm mại của Sanh Tiêu bắt đầu sờ mó lung tung. Tay còn lại, hắn chẳng tốn tí sức lực nào mà gỡ chiếc áo sơ mi trên người cô xuống.
Sanh Tiêu cựa quậy, tay cô chụp lấy tan hắn:
“Duật Tôn, anh không buồn ngủ sao? Đừng làm loạn!”
Giọng hắn khàn khàn nói vào man tai của Sanh Tiêu:
“Em còn tính cấm anh đến bao giờ? Anh thật sự chịu hết nổi rồi…”
Suýt chút nữa Sanh Tiêu đã hét toáng lên. Cô đang gặp ác mộng mà!
Bàn tay của Duật Tôn mang theo chiếc áo lót ren của cô ném xuống đất. Cảm giác lành lạnh trước ngực mới khiến cô tỉnh giấc.
Duật Tôn cười cười hỏi lại:
“Hửm?”
Sanh Tiêu đẩy đẩy tay hắn ra: “Anh làm gì vậy?”
Hắn cười cười đem cái miệng nhỏ cắn vào cổ cô:
“Em biết rõ còn hỏi?”
Duật Tôn xoay người để cô nằm ngửa. Không biết từ lúc nào trên người hắn đã không mặc quần áo.
Duật Tôn dùng toàn bộ cơ thể mình áp lên người của Sanh Tiêu. Hắn há miệng, cúi thấp người ngậm lấy một bên ngực.
Sanh Tiêu cựa quậy không thôi. Cơn buồn ngủ dường như tiêu tan hẳn khi hắn dùng lực hơn.
Cô ưỡn người, từ miệng phát ra âm thanh mập mờ:
“Ưm…”
Cô không đồng ý liền phản kháng đẩy hắn ra mà vẫn như những lần khác, sức lực của cô đối chọi với hắn như lấy trứng chọi với đá vậy. Hoàn toàn vô dụng!
Tay của Duật Tôn đã trượt xuống phía dưới từ bao giờ. Mấy đầu ngón tay nhanh nhẹn lôi tuột quần lót ren xuống tận mắt cá chân của cô.
Sanh Tiêu nhẹ giọng kêu lên:
“Đừng mà…”
Tay cô bắt lấy tay hắn:
“Duật Tôn, chúng ta cùng họ!”
Hắn thở rất gấp. Hơn thở mang theo cuồng nhiệt phả vào dàn da trắng tinh mịn của cô:
“Ngày mai tôi đến uỷ ban đổi họ! Tôi họ Trương còn em họ Duật chịu không?”
Sanh Tiêu bật cười: “Trương Tôn ư? Nghe chẳng hay tí nào!”
Hắn đã gấp lắm rồi, t*ng trùng lên đến não rồi:
“Sanh Tiêu đừng giỡn nữa. Cho anh!”
“Không được! Chờ em đổi về họ cũ đã!”
Hắn cúi xuống hôn môi mềm của cô. Đầu lưỡi di chuyển vào sâu bên trong khoang miệng mút lấy hương thơm ngọt ngào. Hai đầu lưỡi trêu ghẹo hồi lâu liền phát ra âm thanh kích thích dục vọng tăng cao.
“Chụt.”
Hắn dừng lại, vùi đầu vào bờ ngực mềm mại trước mặt. Giọng hắn khàn đặc:
“Sanh Tiêu, loại chuyện này không thể chờ nữa. Em bắt tôi chờ lỡ sau này hỏng luôn thì sao?”
Sanh Tiêu không nhịn được cười: “Vậy thì em lấy người khác!”
“Được lắm Sanh Tiêu. Xem tôi trừng phạt em thế nào!”
Dứt lời, bàn tay đặt trên đùi cô không ngừng sờ mó, dần dà tiến đến vùng tam giác nhạy cảm, ngón trỏ len lỏi vào trong bên trong hang động. Đẩy vào rồi lại rút ra nhẹ nhàng rồi đến nhanh dần. Động tác kích thích hang động phía bên dưới không ngừng tiết mật ngọt.
Sanh Tiêu cảm giác được hơi lạnh vờn khắp cơ thể. Cô co rúm cả người, bàn tay giữ lấy cánh tay Duật Tôn.
“Duật Tôn… Ưm… Đừng mà…”
Cô nuốt khan, đầu óc quay cuồng, ở khoé mắt tiết ra giọt lệ hạnh phúc.
Duật Tôn hôn lên đôi gò má hồng hào.
“Sanh Tiêu. Sinh thêm cho anh một đứa nữa được không?”
“Anh muốn em thành máy đẻ cho anh sao?”
“Vậy thì để anh đây phục vụ em có được không?”
Hắn cạ cạ chiếc mũi cao của mình vào mũi cô. Cô hít sâu một hơi móng tay bấu vào tấm lưng Duật Tôn. Cơ đùi bên dưới kẹp chặt lấy cổ tay hắn. Hắn trút ngón tay ra sau đó vui đầu vào cửa hang động ẩm dùng đầu lưỡi trêu đùa. Hắn mút mạnh cánh hoa hồng bên dưới muốn mang đoá hoa đi giày vò không ít.
“Ưm…”
Sanh Tiêu lấy tay che miệng lại để nếu lỡ như phòng cách âm không tốt, phòng bên cạnh sẽ không thể nào nghe thấy.
Duật Tôn ngồi dậy. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô. Chỉ muốn đem người phụ nữ này mãi mãi thuộc về hắn.
Hắn đem cự vật to lớn dứt khoát đẩy vào bên trong hang động ấm nóng. Từng động tác ra vào đều mang theo âm thanh kích tình vô hạn.
Ngoài trời gió không ngừng nổi lên. Mưa bắt đầu rơi, càng lúc càng nặng hạt. Nhưng dường như bên trong căn phòng, hai con người không thấy lạnh. Ngược lại còn thăng hoa hơn, quấn lấy nhau, nóng bức vô cùng. Vùi mình vào tình yêu, tận hưởng cái hương vị của hạnh phúc.
“Duật Tôn, nếu hôm đó em không trúng độc liệu chúng ta có bên nhau?”
“Sanh Tiêu, em tưởng trên đời này tự nhiên có thằng công tử nhìn trúng em sao? Có chuyện tình cờ thế sao?”
Hắn nhanh dần động tác.
“Ưm…”
Đầu óc cô rơi vào trầm luân không dứt. Tình cờ hay cố tình sắp xếp không quan trọng nữa rồi.
Điều quan trọng chính là giữa hai đường thẳng song song cũng có ngày chạm lấy nhau và trói nhau bằng một sợi dây vô hình nào đó mang tên con cái.
Cuộc sống mà, có những chuyện là cố tình sắp xếp. Có những chuyện tình cờ như là sắp đặt. Quan trọng chính là dù rơi vào hoàn cảnh nào cũng luôn nhắc nhở bản thân là phải sẵn lòng đón nhận và đối mặt. Dù có trốn tránh thì cũng phải có ngày đối mặt. Chi bằng dũng cảm một chút, dám thử một chút, kiên cường một chút.
Còn nữa, nếu đã lỡ tay gieo một mầm sống nào đó thì hãy có trách nhiệm với chính sự sống mà chúng ta gieo mầm. Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh để mang mầm sống đi vùi lấp. Giống như bà mẹ Trương Huyền đã gây ra cho 2 đứa trẻ. Đến cuối cùng thù hận mang mãi trong lòng chỉ có thể một mình trong bệnh viện.
Mỗi phút giây đều đáng sống. Hãy sống chứ đừng tồn tại!
Giống như cô gái nhỏ Sanh Tiêu, dù cho khó khăn thế nào cô ấy cũng luôn trân trọng sinh mạng của mình, sinh mạng trong bụng mình. Đau khổ nhất định sẽ trải qua nhưng sau cơn mưa trời lại sáng có đúng không?
Sanh Tiêu kiên cường, dám yêu, dám chịu trách nhiệm. Hạnh phúc đã tìm đến cô ấy.
Còn Duật Tôn thì sao? Một công tử coi trời bằng vung, xem tiền như rác có thể tùy tiện ném xuống. Vì hắn đã mang một tuổi thơ lạnh lẽo.
Vẫn nghĩ cả đời sẽ không biết yêu thương là gì nhưng ít ra ngay đầu từ, hắn biết mình gieo mầm sống sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm. Mà chính vì trách nhiệm đã giúp hắn thay đổi và tìm được hạnh phúc.
Trên đời này vẫn sẽ có kỳ tích xuất hiện. Hạnh phúc sẽ đến chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Mặt Trời Nhỏ trong thời gian qua.