Sanh Tiêu tỉnh lại trên giường bệnh. Bảo Bảo đang ngủ gục ở bên cạnh. Tay bé con nắm lấy tay cô không rời.
Cô yếu ớt gọi:
“Bảo Bảo…Ba con đâu? Em con đâu?”
Bé con ngóc đầu dậy:
“Tiêu Tiêu, mẹ tỉnh rồi!”
Bảo Bảo Bảo khóc lớn.
“Bảo Bảo hứa với mẹ sau này sẽ thay ba chăm sóc mẹ thật tốt!”
Lời bé con nói không mang vũ khí mang tính sát thương như vạn mũi tên xuyên tim. Vậy là việc Duật Tôn không còn trên đời là sự thật?
Sanh Tiêu ôm ngực, hít thở không thông. Có ai đau lòng đến chết không?
Sanh Tiêu không biết mình còn có thể tiếp tục sống hay chỉ đang tồn tại. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, ruột gan quặn thắt.
“Bảo Bảo…”
Nước mắt trực trào không thể nào nhịn được nữa. Cô ghét hắn, cô không tha thứ cho hắn là sai sao? Giá như có thể quay trở lại, cô sẽ đối xử tốt với hắn một chút.
“Duật Tôn, tôi tha thứ cho anh rồi đó. Sao anh lại bỏ đi? Tôi chưa cho phép sao anh lại đi?”
Con người rất lạ nhỉ? Chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Có những chuyện chúng ta nghĩ sẽ mãi mãi không có cách nào tha thứ cho người làm sai. Chúng ta luôn sống trong trách móc và dằn vặt nhau. Nhưng đến khi người đó không còn trên đời nữa, ngẫm lại chỉ muốn giá như mình đã tha thứ.
Tất cả chỉ là hai chữ “muộn màng”
Đời người ngắn ngủi. Có những chuyện buông bỏ được thì cứ buông.
Bảo Bảo bị nước mắt của cô làm ướt cả vai áo. Bé con nhíu mày, đôi mắt tròn xoe ngẩng lên hỏi:
“Mà mẹ ơi! Mẹ khóc cái gì vậy?”
“Con không thấy buồn sao Bảo Bảo? Huhu.”
Bé con lắc đầu: “Con không nghĩ ra được chuyện gì buồn hết?”
Sanh Tiêu lóc lớn hơn. Cô ôm chặt bé con:
“Bảo Bảo ngoan! Con muốn khóc cứ khóc. Đừng giả vờ kiên cường giống như ở khu vui chơi nữa… Bảo Bảo đau thì cứ nói, muốn khóc thì cứ khóc. Con đừng sợ vì mẹ buồn nên không khóc.”
“Mẹ con không khóc đâu!”, Sanh Tiêu không ngờ rằng bé con cô kiên cường đến vậy. Tại sao cô lại trở nên yếu đuối chứ? Sanh Tiêu gạt đi nước mắt. Cô nhớ lại mình còn một bảo bối nhỏ phải chăm sóc. Cô ngẩng mặt lên một lúc để nước mắt ngừng rơi. Gương mặt cố rặn ra nụ cười mà cái miệng không thể nào nhếch lên được.
Mạnh mẽ lên cô gái nhỏ!
Đúng vậy! Sanh Tiêu nén đau ngồi dậy: “Bảo Bảo, em con đâu?”
“Mẹ, em ở bên phòng đối diện. Bé con khóc nhiều lắm!”
Sanh Tiêu gật đầu nặng nề bước từng bước nhỏ, Bảo Bảo thấy cô còn mệt, bé con dùng cánh tay nhỏ của mình vòng qua ôm eo cô.
Cái ôm này khiến Sanh Tiêu thấy trái tim đang tan nát của mình được sưởi ấm.
Duật Bảo đỡ lấy mẹ của bé con vào phòng. Trên chiếc nôi đặt ở giữa giường, tiếng khóc của bảo bối nhỏ không ngừng truyền đến.
“Oa… oa….”
Đứa trẻ mất đi ba chắc nó cũng cảm nhận được có đúng không? Sanh Tiêu nhẹ nhàng bế bé con lên, ôm vào lòng.
“Bảo bối nhỏ ngoan! Đừng khóc nữa! A… A…”
Cô vừa dỗ bé con, vừa khóc. Nước mắt vô tình rơi trúng gương mặt của bé con. Cô lại đặt bé con ngồi xuống, lúc lau mặt cho bé tự nhiên trước mắt cô nhoè đi. Bàn tay cô nâng lên rồi hạ xuống liên tục. Muốn lau cho hết mà không cách nào lau sạch được.