Sanh Tiêu tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong viện. Xung quanh không có người thân nào ngoài y tá. Cô đau bụng định ngồi dậy mà y tá lại không cho.
“Nằm yêu ở đó không được nhúc nhích. Nhớ kỹ lời tôi. Chờ một chút để tôi gọi bác sĩ vào giải thích tình hình cho cô.”
Từng giây trôi qua, Sanh Tiêu như ngồi trên đống lửa. Lẽ nào cô mắc bệnh hiểm nghèo không còn sống được bao lâu?
Cửa mở ra, Sanh Tiêu trong phút chốc cô nhầm lẫn người trước mặt là Duật Tôn. Nụ cười chưa kịp nhếch lên đã thất vọng rơi xuống.
“Bác sĩ…”
“Sanh Tiêu đúng không?”
“Dạ vâng.”
“Sanh Tiêu, em có biết mình mang thai không?”
Toàn bộ dây thần kinh của cô căng thẳng đến mức chỉ cần lời nói kia được lặp lại nó sẽ đứt ngay lập tức.
Khóe miệng cô mấp máy nói không thành lời:
“Mang thai?”
“Bác sĩ giải thích tình hình cho em nghe nhé. Tình hình là năm nay em 22 tuổi và em mang thai được 4 tuần. Em có biết mang thai những tháng đầu quan trọng thế nào có đúng không? Thời kỳ này thai nhi không ngừng phát triển và rất dễ bị tổn thương từ bất cứ yếu tố nào tác động. Dẫn đến dọa sảy thai.”
Vậy cho nên lần cô cùng Duật Tôn mà cô bị đau bụng và chảy máu dưới hạ thân không liên quan đến màng trinh hay chu kỳ kinh nguyệt mà là bị tác động mạnh dẫn đến dọa sảy thai. Lần này, cô chạy trên giày cao gót gây ra tác động mạnh dẫn đến xuất huyết?
“Cho bên bác sĩ giải thích mình phải nằm viện dưỡng thai.”
Sanh Tiêu không nghe bác sĩ nói gì nữa, chỉ thấy nước mắt đang điên cuồng rơi xuống ướt cả tay cô. Sanh Tiêu đưa tay xoa bụng mình.
“Mình và Duật Tôn, có con?”
Đúng là ông trời trêu người mà. Vừa lúc muốn dứt khoát đoạn tình cảm tự mình thêu dệt thì có một sợi dây vô hình kết nối giữ 3 người bọn họ lại với nhau.
“Bác sĩ… Tôi không muốn giữ đứa trẻ.”
Cô nói như người mất hồn.
Bác sĩ kiên nhẫn khuyên cô.
“Tạm thời sức khoẻ cô rất yếu. Cô nên tận dụng 1 tuần này để dưỡng sức. Sẵn bình tâm suy nghĩ cho thật kỹ. Đứa trẻ là một sinh mạng. Mà sinh mạng đó vô tội. Nghỉ ngơi cho tốt vào!”
…
Sanh Tiêu cả đêm không về chỉ có quản gia lo lắng gọi cho cô. Không ngờ khi Sanh Tiêu bắt máy, cô không thể nói gì ngoài khóc.
Quản gia lập tức mang theo đồ đạc đến chăm sóc cho cô. Một tuần qua đều cho một tay bà, từ ăn uống cho đến đi vệ sinh hay tắm rửa.
Buổi tối trước khi xuất viện, bên ngoài đổ mưa rất to. Từng tiếng sét thi nhau rơi xuống làm Sanh Tiêu giật mình vài lần.
Từ nhỏ Sanh Tiêu rất sợ tiếng sét, vì nó làm cô nhớ đến mẹ. Gương mặt người mẹ mờ nhạt trong ký ức của cô chỉ có bàn tay của mẹ xoa vai:
“Đừng sợ. Mẹ yêu con!”
Nhớ đến đây, sóng mũi cô cay sè, mẹ yêu cô mà bỏ rơi cô?
Và giờ cô đang sắp sửa bỏ rơi con mình.
Quản gia cả tuần không thấy cô nói chuyện, bà đến cạnh giường nắm tay cô.
“Tiêu Tiêu, con nói thật cho ta biết. Đứa trẻ trong bụng con có phải của Duật thiếu?”
Sanh Tiêu không thừa nhận mà từ biểu cảm của cô cho quản gia biết những gì mình suy đoán là đúng.
“Sao người biết?”
“Có một lần tỉnh giấc vào nửa đêm, ta thấy Duật thiếu vào phòng con. Hình như lúc đó ngài ấy say rượu bước chân loạng choạng.”
“Còn nữa, lần con mang quần áo đến cho Duật thiếu. Khi về, lão Giang có nói cho ta, thấy con thất thần. Quần áo xộc xệch từ biệt thự đi ra.”
Quản gia ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa vai cô. Cô cũng ôm quản gia, dùng điểm tựa duy nhất này để bộc lộ cảm xúc. Bây giờ cô mới dám khóc:
“Quản gia… Con phải làm sao?”
Quản gia khóc theo cô, tay liên lục xoa lưng đứa trẻ tội nghiệp này:
“Sanh Tiêu, đứa trẻ trong bụng không thể giữ.”
“Quản gia, ngay cả người cũng nghĩ vậy sao?”
“Ta chỉ sợ không giấu được lão phu nhân. Bà ấy mà biết, e rằng đến mạng con không giữ được.”
Sanh Tiêu trằn trọc cả đêm không ngủ. Mặc cho quản gia có nói gì, Sanh Tiêu vẫn quyết giữ lại đứa trẻ.
Sáng hôm sau, Sanh Tiêu xuất viện. Vừa về đến khi nhà họ Duật, bà Huyền ngồi đợi cô sẵn ở sofa. Giọng nói lạnh lùng phát ra:
“Quỳ xuống!”
Quản gia đỡ Sanh Tiêu không cho cô quỳ: “Phu nhân, tiểu thư chỉ mới xuất viện. Cô ấy còn yếu lắm!”
Trương Huyền hét lên:
“Im miệng. Sanh Tiêu, ta bảo con quỳ sao còn đứng đó?”
“Nhưng mà…”
“Quản gia, bà muốn tôi đuổi bà khỏi nhà họ Duật?”
Sanh Tiêu không muốn vì chuyện của cô mà làm khó quản gia. Cô nhẹ nhàng gật đầu:
“Để con!”
Dứt lời Sanh Tiêu đến trước mặt Trương Huyền quỳ xuống.
“Chát.”
một bạt tai rơi xuống.
“Chát… Chát… Chát…”
Từng bạt tai liên tục rơi đến khi Sanh Tiêu bật máu miệng Trương Huyền mới ngưng lại. Bà xoa hai tay của mình, thở gấp:
“Khốn nạn mà… Sanh Tiêu, đứa con trong bụng mày là của ai?”
Sanh Tiêu ôm mặt, nghe đến đây, cô bắt đầu run rẩy:
“Mẹ … Làm sao mẹ biết?”
Bà Huyền dùng chân đạp mạnh vào người cô. Sanh Tiêu bị ngã về sau. May mắn quản gia đến đỡ cô dậy.
“Nếu không nhờ bà đây. Danh tiếng của nhà họ Duật sẽ bị huỷ trong tay mày. Con khốn!”
Trương Huyền tung cú đập vào gương mặt gầy xanh xao đó:
“Con khốn! Tao cất công nuôi dưỡng mày để mày trả ơn tao như vậy sao?”
“Đừng mà phu nhân…”
“Mẹ…”
Trương Huyền đột nhiên có sức mạnh bà ta đẩy quản gia ra, giật ngược tóc của Sanh Tiêu. Từng cái tát mạnh vào mặt Sanh Tiêu càng không khiến Trương Huyền hả cơn giận.
“Đồ hư đốn! Khốn nạn. Chết mày đi!”
“Mẹ…”
Sanh Tiêu chỉ có thể dùng hai bàn tay chống đỡ. Đây không phải là lần đầu tiên cô bị đánh. Nhưng đây là lần đầu tiên Trương Huyền mất đi vẻ quý tộc của mình. Biến thành một mụ phù thuỷ độc ác. Ra tay một cách tàn bạo. Toàn bộ lớp mặt nạ ngụy trang hôm nay bị kéo xuống hết.
“Phu nhân… Người đừng đánh nữa… Đứa con này là của Duật thiếu!”, quản gia bò lại ôm Sanh Tiêu đỡ cho cô vài cú đánh từ tay bà Huyền.
“Mày nói cái gì? Mày với thằng Tôn? Người đâu mang roi ra đây cho ta!”
Người hầu trong nhà theo lời bà mang roi mây đến. Mặc cho quản gia ôm chân, Trương Huyền mang theo rất nhiều lực hung hăng quất xuống.
“Phu nhân ơi… Dừng tay đi. Đó là cháu của người.”
“Tao không cần đứa cháu đó. Sanh Tiêu, từ lúc nào mà mày có mộng trèo cao. Mày gài con tao vào bẫy vậy? Mày được làm tiểu thư nhà họ Duật đã là may mắn. Còn không biết thân phận định làm Duật thiếu phu nhân à? Khốn kiếp mà.”
Roi quất liên tục đến gãy. Vậy mà còn chưa hả giận. Bà Huyền còn ngửa mặt Sanh Tiêu lên đánh. Ngoài chịu đựng, cô chẳng biết làm gì.
“Mẹ… Con xin lỗi!”
“Tao kêu mày giữ thằng Tôn. Đâu có bảo mày lên giường với nó? Còn mang thai?”
“Mày tính chọc tao tức chết hả Sanh Tiêu?”
Bị đánh đến chỉ có thể bò lê trên đất vậy mà Sanh Tiêu vẫn cúi người xin lỗi.
“Mẹ…”
“Phu nhân người suy nghĩ lại đi. Đứa bé dù sao là máu mủ của Duật thiếu. Người không thể chính tay giết chết đứa bé.”
Quản gia ôm cô gái nhỏ mình chăm sóc từ lớn vào lòng. Không cùng huyết thống như bà lại xem cô như con gái mình. Vậy mà Trương Huyền bảo nhận cô làm con nuôi lại có thể nhẫn tâm đánh đập tàn nhẫn như vậy. Nếu sai thì Duật Tôn là người sai mới đúng.
Sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu Sanh Tiêu.
“Phu nhân… Nếu người nhẫn tâm giết cháu mình. Duật gia về sau sẽ không có hậu. Người nghĩ cho kỹ lại đi.”
“Cút… Cút hết cho ta. Mau đem con Sanh Tiêu nhốt vào phòng. Đừng cho nó ra ngoài nửa bước. Còn nữa, mang cả quản gia đi đi. Ta mệt rồi!”
“Dạ.”
Sanh Tiêu bị mang về phòng. Cô co mình lại ngồi khóc trên chiếc giường lớn… Bao năm qua sống chung với nhau, không có tình còn có nghĩa. Vậy mà nhà họ Duật e là nghĩa còn không có.
Sanh Tiêu mang theo uất ức hét lớn. Tiếng hét của cô chỉ có thể vọng vào 4 bức tường dát vàng, dội ngược lại vào tâm trí của cô.
Sanh Tiêu muốn nói cho ba của đứa bé biết. Hy vọng duy nhất của cô là hắn sẽ cứu đứa trẻ. Cô hít thở lấy can đảm gọi cho Duật Tôn.
Vậy mà từng tiếng nói qua điện thoại trực tiếp mang cô dìm xuống biển sâu.
“Tôn?”
“Tôn ư? Anh ấy đang tắm…”, giọng của Triệu Vỹ Hạ.
Sanh Tiêu buông điện thoại xuống. Đứa trẻ này cứ vậy mà mất đi sao?
Vỹ Hạ vẫn vui vẻ hỏi: “Cô là ai? Tìm anh ấy có việc?”
“Alo…”
Duật Tôn từ trong phòng tắm đi ra. Hắn thấy Triệu Vỹ Hạ nghe máy liền hỏi:
“Ai vậy?”
“Là ai trong danh bạ của anh lưu là: “Phiền phức”.”