Duật Tôn muốn đến ngay trước mặt Triệu Vỹ Hạ để ôm cô ấy nhưng hắn không vội. Dù sao Triệu Vỹ Hạ giờ đây là người của hắn.
Hắn đến công ty xử lý một số công việc. Trong lúc rảnh rỗi hắn vô tình lướt điện thoại, nhìn thấy Vỹ Hạ đăng dòng trạng thái trên mạng xã hội.
Hắn không chần chừ gọi cho Sanh Tiêu.
Chưa đầy một hồi chuông, Sanh Tiêu nghe máy. Vẫn tưởng hắn sẽ xin lỗi về chuyện tối hôm qua nhưng không ngờ hắn ra lệnh.
“Sanh Tiêu, giúp tôi một việc!”
“Hở?”
“Cô mua xong rồi đến nhanh lên. 5 giờ tôi phải đi. Tôi không có thời gian chờ cô. Đến trễ tự nghĩ đến hậu quả!”
Hắn nói xong cúp máy nhàn nhã ngồi tựa ghế, bàn tay 5 ngón gõ nhịp xuống bàn không theo tiết tấu, kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn thậm chí còn chưa hỏi cô có đồng ý hay không. Quan tâm cô ư? Không phải chuyện của hắn!
“Sanh Tiêu, cô xứng sao?”
Trong lòng hắn, Vỹ Hạ luôn bướng bỉnh, có chủ kiến. Xứng đáng được công nhận, được yêu thương.
Còn Sanh Tiêu ư? Chỉ có thể để hắn tùy tiện sai bảo, một Sanh Tiêu nghe lời đến phát chán.
Nghe tiếng “tút” dài vọng ra từ điện thoại, Sanh Tiêu hụt hẫng cúp máy. Cô thu dọn những món đồ quan trọng bỏ vào balo rồi rời đi. Rất may thứ mà Duật Tôn muốn mua rất gần công ty cô. Đi bộ chừng vài trăm mét là đến.
Sanh Tiêu đẩy cửa vào một tiệm hoa nhỏ.
Trước đây, Sanh Tiêu có ghé đây vài lần, cửa hàng làm cô ấn tượng bởi mùi hoa dịu nhẹ và các loài hoa nhập khẩu hiếm chỗ nào bán.
Không hiểu vì sau lần này vừa vào, ngửi thấy mùi hoa, Sanh Tiêu có cảm giác muốn nôn khan.
Sanh Tiêu nôn khan vài lần. Hít thở sâu lấy lại can đảm bước vào. Cảm giác tồi tệ kia lại xuất hiện. Không vào được cửa hàng để đích thân chọn hoa. Sanh Tiêu nhờ nhân viên chọn đại cho cô một bó hoa hồng đỏ và phải là 99 bông, bó thành hình tròn mang đến cho Duật Tôn.
Sanh Tiêu không biết mình lại đắt tội với Duật Tôn chỗ nào. Rõ ràng hắn có thư ký lại một hai bắt buộc cô mua hoa mà còn phải đích thân mang đến.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Sanh Tiêu vẽ nên một nụ cười dịu dàng.
Có phải vì tối hôm qua hắn gọi tên nhầm nên muốn xin lỗi?
Mua hoa chỉ là để diện cớ gặp mặt?
Khó khăn lắm Sanh Tiêu mới ba91t được xe. Giờ này còn sớm mà đường đã tắc? Ngồi vào trong cô cứ liên tục nhìn đồng hồ.
Đến 4 giờ 30 phút, xe vẫn đứng yên tại chỗ. Trong lúc này, điện thoại cứ liên tục thúc giục cô.
Duật Tôn nhãn hạ đứng tựa cửa xe gọi cho cô:
“Sanh Tiêu, cô nhắm mình đến kịp không?”
“Đang tắt đường!”
Hắn cười khẩy, lạnh lùng nói:
“Chân cô đâu? Không biết đi à?”
“Nhưng mà…”
Cô muốn nói rằng trải qua tốt hôm qua, bụng cô còn đau ê ẩm. Đi bộ không nổi. Đầu dây bên kia, người đàn ông đó tiếp tục nói:
“Sao nào? Hay là muốn tôi đến cõng cô?”
“Tôi không có ý đó!”
“Vậy là ý gì?”. harry potter fanfic
“…”
Sanh Tiêu tắt máy, cô đưa tiền cho bác tài xế mở cửa chạy bộ. Đúng như hắn nói, đường tắc nhưng đi bộ vẫn có thể đi được.
Sanh Tiêu mang theo đôi giày cô gót giẫm bước trên đường dài. Đi một chút, người đàn ông đó lại gọi thúc giục:
“Còn 15 phút nữa!”
Sanh Tiêu ngồi xuống, ôm bụng, mặt cô xanh xao, trán toát mồ hôi. Không dám ngồi nghỉ lâu, cô cầm bó hoa chạy trên giày cao đến điểm hẹn.
“5, 4, 3, 2, 1…”, Duật Tôn nhìn đồng hồ đếm. Sanh Tiêu vừa đến nơi là đồng hồ điểm 5 giờ.
Cô đưa bó hoa về phía hắn, vẫn tưởng người đàn ông sẽ xoa đầu và nói rằng:
“Tặng em!”
Vậy mà thân ảnh cao lớn đó còn không nhìn cô lấy một lần. Xoay lưng lại bước nhanh về phía người con gái khác.
Duật Tôn mang bó hoa hồng tặng cho Triệu Vỹ Hạ, người đàn ông ôm eo cô gái ấy. Người con gái thẹn thùng nhận lấy bó hoa, kiễng chân lên hôn vào má của người đàn ông.
Một màn ân ái của bọn họ rơi vào tròng mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ.
Loại cảm giác này khoét sâu vào trái tim làm từ máu thịt kia. Chỉ cần người phụ nữ trước mặt nở nụ cười lại giống như bàn tay ma quỷ, đem cô đẩy xuống đáy vực sâu.
Sanh Tiêu từ từ ngồi xuống, đau đớn ôm lòng ngực nhắc nhẹn từng tiếng. Có ai đau lòng đến chết không?
Lúc này đây, Sanh Tiêu tình nguyện đau lòng mà chết.
Sanh Tiêu khuỵu xuống, vai gầy run lên từng đợt. Đau khổ chỉ đổi lại cái quay lưng của Duật Tôn. Hắn mang cô gái mà hắn yêu vào trong chiếc xe mà Sanh Tiêu đã từng ngồi. Chỗ đó, vĩnh viễn không dành cho cô.
Cô phát hiện ra rằng không phải vì hắn lạnh lùng mà đối xử tệ với cô mà là vì hắn không yêu cô. Dịu dàng và ân cần của hắn chỉ dành cho người hắn yêu.
Cô không phải người hắn yêu.
Cho dù cố gắng, mãi mãi cũng không thuộc về cô.
“A… a… Huhu…”
Gào lên trong bất lực và vô vọng.
Người đi đường cứ thế lướt qua. Lạc lõng và cô đơn xâm chiếm…
“Sanh Tiêu… Mày mong gì ở hắn chứ?”
Nghĩ rằng ông trời sẽ thương cho cô nhưng lúc này đây, ông mang những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống. Từng giọt thấm vào người con gái đang run rẩy đó khiến cho hy vọng nhỏ bé của cô cuống theo giọt mưa đi xa mãi mãi.
Phải rồi, trước giờ sợ tơ tình này là tự tâm trí cô thiêu dệt. Chỉ có thể trách bản thân mà thôi…
Sanh Tiêu càng khóc càng phát hiện bụng dưới của cô đau lên. Dòng chất lỏng màu đỏ dưới hạ thân hoà theo màn mưa chảy xuống đường. Hai nỗi đau, cùng một thời điểm thi nhau giày vò cô gái.
Đau đến ngất xỉu.
May mắn ông trời không tuyệt đường sống của ai. Người đi đường lúc này mới phát hiện thì ra Sanh Tiêu.