Chu Mang cầm điện thoại của anh, đặt bên cằm mà từ tốn nói, “Ai cũng là người trưởng thành cả, tối thiếu gì cũng phải tuân thủ quy tắc của trò chơi chứ, dễ hợp dễ tan đi, sau này gặp mặt vẫn là anh em tốt.” Đầu ngón tay của Từ Phóng đang lăn chuột, nhìn không chuyển mắt, nhìn thấy bản kế hoạch mà cấp dưới tăng ca để nộp đúng hạn, một chữ cũng không đọc được.
Chói tai.
Ở trong miệng cô, bản thân chẳng qua chỉ là bạn tình đồng thời kiêm anh trai.
Thật sự là vô tình.
Anh buông chuột, nhìn về phía cô, “Chỉ là kết bạn WeChat mà thôi, em sợ cái gì?”
“Em thì sợ gì chứ?” Chu Mang khó hiểu.
...
“Sợ em sẽ sinh ra tình cảm trên mức tình anh em với anh, dù sao em cũng biết, điều kiện của anh khá tốt.” Anh không nhịn được mà khoe khoang.
Chu Mang cứ như là nghe thấy tiếng phấn viết trượt trên bảng đen, nổi da gà đầy người, đưa tay đẩy điện thoại lên bàn anh, nở nụ cười, “Sợ là anh bị mấy viên đạn bọc đường ngoài kia làm mờ hai mắt rồi đó, chút nhan sắc này của anh, bắt đại người nào đó trên đường...”
Cũng còn đẹp hơn.
Cô chột dạ liếc mắt nhìn Từ Phóng, anh cũng đang nhìn, gật đầu nhờ cô nói câu tiếp theo.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi cũng đẹp, cô thích nhất cảm giác được hai mảng thịt mềm kia dán vào ngực mình...
Cô dừng lại chút, rồi nói, “Bắt đại người nào đó trên đường cũng không đẹp bằng anh, nhưng anh cũng biết là em làm gì mà, trai xinh gái đẹp nhìn muốn hoa cả mắt rồi, bao nhiêu đàn ông theo đuổi em, em còn không thèm nhìn lại lấy một lần.”
Câu nói này như là đả kích lòng tự trọng của một người đàn ông như Từ Phóng, sắc mặt lập tức đen lại, nội tâm Chu Mang dâng lên một tia khoái cảm trả được thù.
“Nếu chướng mắt thì càng phải kết bạn lại, anh em họ, quy tắc trò chơi của người trưởng thành, anh tuân thủ.”
“Không kết.”
“Vậy thì chính là em sợ.”
“Em không có!”
“Vậy em kết đi.”
Anh một câu em một câu, cứ muốn tranh cao thấp chuyện này, không có nghĩa lý gì, nhưng mà vui.
Cuối cùng vẫn kết bạn lại, thủ đoạn Từ Phóng cực kỳ tàn nhẫn, Chu Mang đỏ mặt đẩy cửa xông ra không muốn nhớ lại quá nhiều, nhanh chóng về phòng mình, chúi đầu vào trong chăn, mở một game kiểu cũ lên chơi.
Đánh cho một NPC được đặt tên Từ Phóng phải quằn quại, cho đến khi chữ K.O xuất hiện trên màn hình mới tính là xong.
Chưa hết giận, đáy lòng vẫn rất rầu rĩ. Anh nói như gió thoảng mây bay, chắc là vẫn chỉ xem mình là bạn tình thôi, đáy lòng Chu Mang nghĩ.
Dù sao đàn ông khác với phụ nữ, bật đèn xanh thì ai cũng được, nhưng bọn họ đại đa số thời gian đều không tắt đèn, Từ Phóng thích cơ thể cô, mỗi một chỗ trên người cô đều bị anh liếm qua, chơi đùa.
Không chút do dự mà thịt cả em gái mới lớn của mình, hối hận đã câu dẫn anh.
Hối hận muốn chết.
Nghĩ như vậy, chóp mũi lại bắt đầu cay cay, hình ảnh trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Cô cuộn tròn lấy thân mình, cuộn cho bản thân biến thành một cục bé nhỏ.
Mẹ nó, Từ Phóng quả nhiên là cầm thú.