Từ Phóng không biết tại sao Chu Mang lại đột nhiên khóc, nhưng anh không nỡ nhìn cô khóc. Lau đi nước mắt trên mặt cô, dỗ, “Được rồi, anh đáng ghét, anh sai rồi, Quả Quả của chúng ta là ngoan nhất...” Quả Quả là tên mụ của Chu Mang, cô đã không muốn ai gọi cô thế nữa, ngoại trừ Từ Phóng, gọi lúc đang sung sướng trên giường.
Rõ ràng là một người cấm dục trong sạch lại lạnh lùng như thế, tại sao khi lên trên giường, lại biến thành mặt người dạ tú hành vi phóng đáng cơ chứ. Mánh khóe dỗ người khác anh cũng có đầy rẫy, ôm người vào lòng liếm một cách diệu dàng, phía dưới một lần, hai lần, rồi lần lượt nhấp vào đều đặn.
Tiếng khóc của Chu Mang rất nhanh đã biến thành tiếng thở gấp, lại nức nở mà biệt nữu nuốt xuống không chịu rên lên.
“Quả Quả... Dạng chân ra thêm nữa, nhấp nhanh thế này, anh cũng không thoải mái.” Anh khàn giọng nói.
Rất dâm, ý thức Chu Mang mê li nghĩ, làm xong lần này, nhất định phải đoạn tuyệt dứt khoát với Từ Phóng, nhưng vẫn từ từ dạng chân ra, trước thỏa hiệp với dục vọng của chính mình.
Nhưng động tác này vẫn chưa khiến Từ Phóng vừa lòng, nhấc một chân chân cô lên, hung hăng mà đâm vào, sau khi rút ra toàn bộ lại nhanh chóng đâm vào, nước dâm bị những lượt nhấp như gió rền như thế làm cho trào ra, khiến miệng huyệt đang no căng bị nhuộm thành màu nước mà rơi xuống, trụ thịt màu tím chiếm lấy miệng nhỏ đã bị bắt nạt cho sắp chết lặng.
Mông vểnh bị đâm cho núc nảy, anh còn thường tát xuống một bạt tay không nhẹ không nặng.
Có lẽ là muốn bù lại cho cái kết qua loa hôm qua, Từ Phóng làm một cách vô cùng kiên nhẫn, cho đến khi Chu Mang đã bị địt cho rên không nổi nữa, mới gầm nhẹ rút ra, thả lỏng hai tay cô.
Cô khóc đến mức mặt đỏ cả lên, cả người đều phiếm đỏ nhẹ, đang vô ý thức mà run rẩy, nhìn mà anh miệng khô lưỡi khô, đè người lên giường mà hôn đến khi sắp hít thở không thông.
Đêm khuya lúc nào Từ Phóng cũng thường nghĩ, tại sao Chu Mang lại phải trêu ghẹo anh, làm hết thảy những chuyện người yêu nên làm.
Cứ là không nói thích anh.
Chỉ cần cô nói.
Vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt, anh cũng bằng lòng mà hãm vào.
Yêu thương nhau, trong âm thầm, em không nói, anh không nói, chậc chậc chậc...
Tuyết ngoài trời hai ngày nay cứ đứt quãng mà rơi, cũng không biết là rơi đến lúc nào.
Ngày mai là giao thừa.
Đeo kính mắt lên lần nữa, Từ Phóng lại là bộ dáng nhã nhặn bại hoại, vứt điện thoại sang bên cạnh Chu Mang.
“Kết bạn lại.”
Anh nói WeChat.
Chu Mang vừa mặc quần áo, vừa đảo mắt, hứ một tiếng, “Không kết. Kỹ thuật không được, tính khí không tốt, em không quen anh, em nói còn chưa đủ rõ à?”
Anh nhếch môi, cười khẽ, “Mẹ anh nói đúng, anh chiều em quá rồi.”
Chiều?
Quả thật là chiều.
Chiều lên giường luôn rồi.
"Cho dù là thân thích bình thường cũng không có lý do để bị hủy kết bạn, càng đừng nói quan hệ của chúng ta lại không bình thương như thế.”
Chu Mang nghẹn lời, tại sao phải nói lời này thành mập mờ đến thế?
“Chúng ta có quan hệ gì?” Cô tức giận nói.
“Em nói xem?”