“Này có thể chứng minh cái gì? Nhiều lắm là chứng minh anh ấy lương tâm còn chưa mất, biết là bản thân đã tạo thành tổn thương cực lớn lên thể xác và tinh thần của một thiếu nữ vị thành niên, xuất phát từ áy náy thôi.” Chu Mang tìm lấy cớ.“Em chỉ biết có mạnh miệng thôi, tại sao lại không thể thoải mái hào phóng thẳng thắn nói với anh ấy, là em thích anh ấy cơ chứ?” Từ Nam bất đắc dĩ lắc đầu.
Trái tim bỗng đập trượt một nhịp, Chu Mang vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn về phía hắn, hắn cười nhẹ,
“Yên tâm đi, hẳn cũng chỉ có anh biết thôi.”
“Anh...”
“Đừng lo lắng, nếu anh đã chọn nói ra với em, thì đã chứng minh anh đã chuẩn bị tốt tâm lý trong lòng rồi.”
“Hơn nữa, làm sao em biết anh hai không có ý này với em? Nói không chừng người kỵ sĩ có thể chém chết ác long chỉ ở ngay phía sau em, chỉ cần em quay đầu lại, quay đầu lại nhìn một cái là được.”
Hắn trở nên cao thâm khó đoán.
Trước khi đi hắn ôm Chu Mang vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng.
“Đừng sợ, có anh ba ở đây. Nếu anh ấy không muốn chịu trách nhiệm, anh thay em đánh anh ấy.”
Chu Mang ở trong lồng ngực anh khóc mất cả hình tượng, lớp trang điểm đã nhòe, cô cũng không thèm để ý Từ Phóng có thích cô không hoặc là cô thích Từ Phóng sâu đậm cỡ nào.
Tại một khắc này, cô bỗng nhiên có tự tin, tại sao nhất định phải ở lâu đài chờ đợi kỵ sĩ, cô rõ ràng có thể làm kỵ sĩ của chính mình, chính tay đâm ác long sau đó cầm chiến lợi phẩm đến trước mặt Từ Phóng khoe ra.
Nhìn đi, không thích em mới là tổn thất của anh, đồ hèn nhát.
Tôn Na gửi thịt khô và lạp xưởng mình tự dầm từ thành phố H, trong điện thoại ngàn dặn vạn dò Chu Mang, Từ Phóng công tác bận bịu, nhắc nhở anh ăn uống đàng hoàng, chú ý thân thể.
Chu Mang ngoài miệng tuy ghét bỏ, anh lớn cỡ này rồi, chẳng lẽ lại không chăm sóc nổi bản thân, lại vẫn hừ một tiếng rồi tự mình xuống bếp làm ba mặn một canh, vô cùng cẩn thận mà cất vào hộp cơm giữ nhiệt màu hồng nhạt, ngồi một giờ tàu điện ngầm đến công ty Từ Phóng.
Chu Mang tự nói với chính mình, đây không phải là cô muốn đi tìm Từ Phóng, là được người ta nhờ vả.
Chỉ là thời gian đến không khéo, nhân viên tiếp đón ôm lấy hộp cơm hai mắt rưng rưng nước mà báo cho Chu Mang.
“Từ tổng và Trác tổng đã tranh cãi trong văn phòng cả buổi trưa rồi.”
“Tôi có thể ở đây chờ anh ấy không?”