Đúng lúc giám thị coi thi đang mong chờ Nguyễn Tịch giải được câu cuối cùng thì cô lại gục xuống bàn ngủ.
Nguyễn Tịch liếc nhìn câu hỏi cuối cùng, quả nhiên giống hệt như Lục Tư Nam đã nói, hoàn toàn vượt quá khả năng của đại đa số học sinh.
Dù sao mục tiêu của cô chỉ là top 100 của trường, vậy nên chỉ cần làm đúng những câu có thể làm là đủ rồi.
Còn câu hỏi cuối cùng, đó là sân chơi của những thiên tài, cô không phải là một trong số đó.
Ba ngày sau, kỳ thi kết thúc.
Nguyễn Tịch và Lục Tư Tần đã đứng đợi trước bảng thông báo từ sớm.
"Lục Tư Tần, anh có vẻ không quan tâm đến điểm số của mình nhỉ?"
So với vẻ căng thẳng của Nguyễn Tịch, Lục Tư Tần lại tỏ ra rất bình tĩnh.
"Anh đâu phải học sinh chuyên Toán, điểm bao nhiêu cũng được. Chỉ cần được học cùng lớp với em là được rồi."
Nói rồi, Lục Tư Tần chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên u ám.
Nguyễn Tịch không nhận ra sự khác thường của Lục Tư Tần, vẫn đang hào hứng tìm kiếm tên mình. Bỗng nhiên, một cú va chạm mạnh từ phía sau khiến cô loạng choạng.
Lục Tư Tần lập tức ôm lấy cô vào lòng, lạnh lùng nhìn đối phương.
Nguyễn Tịch cũng quay lại nhìn nữ sinh cố tình đụng vào mình.
"Đây chẳng phải là cặp đôi học dốt lớp bét sao? Từ bao giờ học sinh kém cũng có thể đến xem điểm thế này?"
Cô gái ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn Nguyễn Tịch.
Nguyễn Tịch nhận ra cô gái này, là Trần Viện lớp 3. Trước đây, cô ta cũng từng theo đuổi Lục Tư Nam giống cô. Hai người từng đánh nhau trong rừng cây nhỏ của trường vì tranh giành góc chụp ảnh đẹp nhất.
"Từ bao giờ trường lại quy định học sinh kém không được đến xem điểm?"
Nguyễn Tịch phản bác.
Trần Viện cười lạnh: "Bảng thông báo này là để trưng bày danh sách top 100 của trường, loại học sinh lớp bét như cô nên ra phía sau mà xem."
"Đúng vậy, chị Viện lần này làm bài tốt lắm, sau kỳ thi tháng biết đâu lại được chuyển lên lớp 1 học cùng Lục Tư Nam."
Đám tay sai bên cạnh Trần Viện nói với giọng khinh miệt.
Tuy nhiên, sắc mặt Trần Viện lại rất khó coi, cô ta tìm mãi mà không thấy tên mình trên bảng thông báo. Có nghĩa là cô ta không lọt vào top 100.
"Chị Viện, chị đừng buồn. Dù chị không được top 100 thì cũng không phải loại học sinh bét lớp có thể so sánh được."
Nhưng ngay sau đó đám tay sai lại hét lên, "Nguyễn Tịch, sao cậu lại đứng thứ 100!"
Top 100 đồng nghĩa với việc ít nhất có thể vào được ba lớp đầu! Nếu may mắn, thậm chí có thể được học cùng lớp với Lục Tư Nam.
"Số điểm này của cậu chắc là gian lận đúng không?"
Đám tay sai nhìn Nguyễn Tịch với vẻ nghi ngờ, không tin học sinh lớp bét lại có thể đạt điểm cao như vậy.
Lục Tư Tần nghe thấy có người sỉ nhục Nguyễn Tịch, tức giận vô cùng. Nhưng đánh nhau với con gái lại rất mất mặt.
"Hai người đang nói bậy bạ gì vậy. Nguyễn Tịch chăm chỉ học tập hơn bất kỳ ai."
Trần Viện cười lạnh, "Ồ, còn bênh vực nữa chứ. Học sinh lớp đó thì đầu óc kém cỏi bẩm sinh. Dù có cố gắng cũng vô ích. Nếu không gian lận thì sao có thể đạt điểm cao?"
Trần Viện cố tình nói lớn để thu hút sự chú ý của mọi người. Rất nhiều học sinh không đạt điểm cao lập tức phát hiện ra có người ở lớp bét thi được vào top 100.
"Đúng vậy, học sinh lớp bét thì bẩm sinh đã không biết học, không có tính tự giác. Nếu không thì cũng sẽ không ở lớp bét."
"Trước đây tôi học lớp bét, chưa từng thấy ai học hành gì cả. Lớp đó là không có lối thoát."
"Chắc là dựa vào nhan sắc để hối lộ giáo viên đấy?"
Mọi người thi nhau nói, chưa đợi Nguyễn Tịch lên tiếng đã vội kết tội cô.
Nghe những lời này, Lục Tư Tần chỉ muốn xé nát miệng bọn họ. Nhưng anh biết nếu mình ra tay thì Nguyễn Tịch càng khó thanh minh.
"Mấy người đang nghi ngờ giám thị coi thi sao?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lục Tư Nam mặc áo khoác màu xám bước đến. Giọng nói lạnh lùng của anh mang theo vài phần hàn ý, mọi người gần như theo bản năng dạt ra một lối đi cho anh.
Nghe thấy Lục Tư Nam nói, mọi người mới sực tỉnh. Trường bọn họ học được mệnh danh là trường có giám thị nghiêm khắc nhất thành phố.