Yêu Đương Với Em Trai Của Nam Thần (NP)

Chương 4:

Trước Sau

break

Lục Tư Tần không ngờ bức thư đó thật sự là viết cho mình. Hình như lời anh nói lúc nãy hơi quá đáng?

"Đội trưởng, có phải cô gái vừa chạy ra khỏi đây không? Xinh quá, anh không đồng ý thì tiếc đấy."

"Bớt lắm mồm."

Lục Tư Tần lau mồ hôi, thay bộ quần áo sạch sẽ, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình bóng của Nguyễn Tịch.

Nguyễn Tịch là một nữ sinh bình thường, ít gây chú ý trong lớp. Nếu không phải mỗi tuần trong giờ thể dục, lớp anh phải đấu tập, anh gặp cô vài lần, thì anh cũng suýt quên mất lớp còn có người này.

Ngày thường, đôi mắt cô luôn bị tóc mái dày che khuất, chẳng thấy rõ mặt mũi thế nào.

Hôm nay cô trang điểm như vậy, chẳng lẽ là vì anh?

Lục Tư Tần càng nghĩ càng thấy bực bội, liền thay lại đồng phục, ra sân bóng rổ chơi bóng.

——

Buổi tối, lớp tổ chức liên hoan.

Các bạn học thân thiết đều ngồi cùng nhau, nhưng bên cạnh Lục Tư Tần luôn trống trải.

Bởi vì ngồi cạnh anh sẽ nhìn rõ vết sẹo trên mặt anh hơn, vết sẹo lồi lõm trông rất đáng sợ.

"Tớ không muốn ngồi cùng cái đồ xấu xí đó. Tớ sợ tối nay ngủ sẽ gặp ác mộng."

Một nữ sinh nói nhỏ, nhưng hầu hết mọi người trong lớp đều nghe thấy.

Lời nói này tuy rằng gây tổn thương, nhưng đúng là không ai muốn ngồi cùng Lục Tư Tần. Con trai thì ghen tị vì Lục Tư Tần được vào đội tuyển thể dục của trường và được đề cử vào đội tuyển thành phố, còn con gái thì sợ hãi khuôn mặt của anh.

Người khác nghe được, Lục Tư Tần với thính lực tốt hơn người thường đương nhiên cũng nghe thấy.

Lục Tư Tần ngồi vào góc khuất nhất, mở lon Coca, ngửa đầu uống.

Đây không phải lần đầu tiên anh bị cả lớp cô lập, tuy khó chịu nhưng cũng chẳng có gì to tát.

"Em ngồi đây được không?"

Nguyễn Tịch nói nhỏ, so với lúc chiều mạnh dạn la hét trên sân bóng, giọng cô lúc này "nhút nhát" hơn nhiều.

"Tùy."

Lục Tư Tần quát lớn, các nữ sinh khác trong lớp càng thêm sợ hãi. Dù sao Lục Tư Tần cũng cao to vạm vỡ, một cú đấm của anh có thể khiến họ mất mạng.

Nhưng Nguyễn Tịch không những không sợ hãi mà còn ngồi xuống cạnh anh, không chỉ vậy còn cố tình xích lại gần anh hơn.

Mọi người trong lớp đều há hốc mồm, nghĩ rằng Nguyễn Tịch bị điên rồi. Dám đến gần Lục Tư Tần!

Lát nữa Lục Tư Tần cho cô một đấm, cô sẽ khóc đến chết mất.

"Lục Tư Tần, tuy hôm nay anh xé thư của em, nhưng vì anh cho em ngồi cạnh anh, em tha thứ cho anh."

Nguyễn Tịch mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền xinh xắn.

Lục Tư Tần nhíu mày, anh cứ tưởng sau khi xé thư của cô gái này, cô sẽ sợ đến mức không dám đến gần anh nữa.

Không ngờ cô gái này lại còn dám đến tìm anh!

Thấy Lục Tư Tần không nói gì, Nguyễn Tịch thầm cười trong lòng.

Anh bắt đầu không còn bài xích cô nữa.

"Lục Tư Tần, em thêm WeChat của anh được không?"

Cô tiếp tục tấn công.

Nhưng sắc mặt Lục Tư Tần lại sa sầm.

À, trước tiên là kết bạn với anh, sau khi thân thiết rồi thì kết bạn với Lục Chi Nam. Kịch bản này anh không phải lần đầu tiên thấy.

Anh nheo mắt, cười lạnh: "Uống hết mười chai bia, anh sẽ add WeChat cho em."

"Anh nói rồi nhé."

Mắt Nguyễn Tịch sáng lên, như vừa nghe được chuyện gì thú vị lắm.

Cô lập tức mở một chai bia, tu ừng ực. Tô Viên ngồi cùng bàn kéo tay cô lại, "Nguyễn Tịch, cậu điên rồi à? Chúng ta chưa đủ tuổi, uống rượu làm gì?"

Nhưng Nguyễn Tịch không quan tâm đến sự ngăn cản của mọi người, tiếp tục uống. Cô là con gái, uống đến chai thứ sáu thì gục xuống bàn, không động đậy nữa.

Cho đến khi buổi liên hoan kết thúc, Nguyễn Tịch vẫn chưa tỉnh lại, cổ áo hơi hở để lộ bộ ngực trắng nõn.

Một nam sinh lập tức xung phong, "Để tớ đưa Nguyễn Tịch về nhà. Tớ tiện đường."

Một nam sinh khác cũng vội vàng nói: "Tớ với Nguyễn Tịch ở cùng khu, để tớ đưa cậu ấy về."

Lục Tư Tần nhíu mày, đưa tay bế Nguyễn Tịch lên, trước mặt mọi người, đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Tịch vòng tay ôm cổ Lục Tư Tần, lẩm bẩm: "Hội trưởng, em... em rất thích anh..."

Lục Tư Tần lập tức lạnh người, sắc mặt đen như đáy nồi.

Quả nhiên cô ta tiếp cận anh là vì Lục Chi Nam!

Lục Chi Nam là hội trưởng hội học sinh, lại là hotboy của trường, còn anh là gì? Chỉ là một tên xấu xí chỉ biết chơi bóng rổ.

Đúng lúc Lục Tư Tần định ném cô xuống, anh lại nghe Nguyễn Tịch nói tiếp: "Em rất thích em trai của anh, anh có thể giới thiệu Lục Tư Tần cho em được không?"

Lục Tư Tần dừng lại, tim như bị điện giật.

Nguyễn Tịch vòng tay ôm cổ anh, mắt lờ đờ, cười khúc khích: "Lục Tư Tần, em muốn anh ȶᏂασ em."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc