Thấy Lục Tư Tần nhìn về phía mình, Nguyễn Tịch liền vẫy tay về phía anh.
"Lục Tư Tần, số một thiên hạ!"
Cô hét rất to, thu hút sự chú ý của các nữ sinh xung quanh.
Nhưng Nguyễn Tịch không quan tâm, càng có nhiều người xem, cô càng hét to hơn. Cô không ngừng la hét, thậm chí còn nhảy cẫng lên.
Hai gò bồng đảo căng tròn nảy lên theo từng nhịp nhảy, càng thêm quyến rũ.
"Trường Thanh Xa có nữ sinh nóng bỏng như vậy sao?"
"Giọng nói hay quá, không biết rên giường có hay như vậy không?"
"Muốn ȶᏂασ em ấy quá. Ngực to như vậy, ȶᏂασ chắc sướиɠ lắm."
Vài nam sinh trên sân thì thầm, tuy giọng rất nhỏ nhưng Lục Tư Tần vẫn nghe thấy.
Lục Tư Tần đập mạnh bóng xuống đất, "Không muốn đánh thì cút."
"Chảnh chó, tưởng kêu vài câu là anh thích cô ta chắc."
"Đúng vậy, ai mà không biết anh trai xấu xí của anh ta là hotboy của trường, cô ta chỉ lợi dụng anh ta để tiếp cận Lục Chi Nam thôi."
Lửa giận trong lòng Lục Tư Tần càng bùng cháy dữ dội. Hiệp sau, anh liên tục ghi điểm, cuối cùng giành chiến thắng áp đảo với tỷ số 96-20.
Đội bóng của trường bên cạnh không ngờ rằng Lục Tư Tần, người trước đây luôn "nương tay" trong các trận đấu giao hữu, lại chơi hết mình như vậy.
Sau khi trận đấu kết thúc, Lục Tư Tần không thèm nhìn họ lấy một cái, đi thẳng về phòng thay đồ của đội bóng rổ.
Vừa cởi áo ra, anh liền nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa.
"Đội trưởng, anh ở đâu?"
Nguyễn Tịch "e lệ" bước vào phòng thay đồ, khi nhìn thấy bộ ngực trần của Lục Tư Tần, cô vội vàng đưa tay che mắt.
Nhưng khe hở giữa các ngón tay lại rất lớn, cô vẫn nhìn thấy tất cả những gì không nên thấy.
Vai, ngực, cánh tay và eo của Lục Tư Tần đều cuồn cuộn cơ bắp, không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần một tay anh ta cũng có thể ôm trọn cô.
Không biết cơ bắp dưới lớp áo của Lục Chi Nam có giống vậy không? Chắc là giống rồi, Lục Chi Nam cũng thường xuyên chơi bóng rổ.
Chỉ có điều khác biệt duy nhất là Lục Chi Nam có làn da trắng hơn, thậm chí còn trắng hơn cả cô.
Nghe nói, ngoài khuôn mặt, vóc dáng của các cặp song sinh cũng sẽ tương tự nhau.
Nguyễn Tịch thầm liếʍ môi, trong lòng càng thêm nóng lòng muốn "lên giường" với Lục Tư Tần.
"Cô đến đây làm gì?"
Lục Tư Tần nhíu mày, anh lại nhớ đến những lời của đám người trên sân bóng.
"Em đến là muốn..."
Nguyễn Tịch lấy ra một bức thư tình từ trong túi, đưa hai tay ra trước mặt Lục Tư Tần.
Sắc mặt Lục Tư Tần càng thêm khó coi, khuôn mặt đen lại như đáy nồi. Quả nhiên cô gái này cũng là nhờ anh chuyển thư tình.
Chỉ là cô ta khôn ngoan hơn những cô gái trước, biết lấy lòng anh trước.
Hừ.
Lục Tư Tần cười lạnh trong lòng, cầm lấy bức thư tình Nguyễn Tịch đưa, xé nát nó ra.
"Tôi không có hứng thú giúp cô chuyển thư tình. Muốn làm bạn gái của Lục Chi Nam thì tự đi mà nói. Bây giờ, lập tức, cút khỏi đây ngay."
Anh vung tay, những mảnh giấy vụn bay tứ tung.
Mắt Nguyễn Tịch đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Thư tình của em không phải cho hội trưởng hội học sinh. Thư tình của em là cho... Thôi, dù sao anh cũng không thèm."
Nói xong, Nguyễn Tịch chạy ra khỏi phòng thay đồ với đôi mắt đỏ hoe.
Nhưng sau khi rời khỏi phòng thay đồ, nước mắt cô lập tức ngừng lại, đưa tay lau khô nước mắt.
Cô biết Lục Tư Tần sẽ nghĩ cô đưa thư tình cho Lục Chi Nam, mà Lục Tư Tần nghĩ cũng không sai, cô đã viết không ít hơn trăm bức thư tình cho Lục Chi Nam.
Nhưng chỉ duy nhất lần này, cô thật sự viết cho Lục Tư Tần.
Để biến Lục Tư Tần thành liếʍ cẩu của mình, đây chỉ là bước đầu tiên.
Sau khi Nguyễn Tịch rời đi, Lục Tư Tần bắt đầu cảm thấy bực bội. Cô gái này rốt cuộc là có ý gì?
Cho dù không phải đưa thư tình cho Lục Chi Nam, mà là nhờ anh đưa cho người con trai khác, anh cũng cảm thấy khó chịu.
Đúng lúc này, phó đội trưởng Chu Xuyên bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đống giấy vụn trên sàn.
"Đội trưởng, có nữ sinh đưa thư tình cho anh à?"
Lục Tư Tần vừa nghe, lửa giận vừa dập tắt lại bùng lên, "Câm miệng, đừng bao giờ nhắc đến hai chữ thư tình trước mặt tôi nữa."
Chu Xuyên vội vàng che miệng, sau đó lại dè dặt hỏi: "Có phải cô gái tỏ tình với anh quá xấu nên anh mới tức giận như vậy không? Nhưng mà đội trưởng, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Biết đâu..."
"Đủ rồi, bức thư này không phải cho tôi."
Lục Tư Tần chỉ muốn nhét bộ đồng phục vào miệng Chu Xuyên.
"Sao lại không phải? Rõ ràng trên này viết 'Tặng đội trưởng đội bóng rổ Lục Tư Tần yêu quý'."