Lục Uyên bận công việc nên không về, nhưng không có nghĩa là anh không thể tìm phụ nữ. Tuy Lục Uyên luôn tỏ ra không gần nữ sắc, nhưng ai biết được sau lưng anh có phụ nữ hay không?
kɧoáı ©ảʍ tràn trề đêm qua chứng minh Lục Uyên đã có phụ nữ.
Lục gia chỉ có thể có một nữ chủ nhân, nếu Lục Uyên muốn tìm người khác, mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm. Thậm chí có thể Nguyễn Tịch sẽ bị giết để nhường chỗ cho người phụ nữ của anh.
“Em biết rồi. Nếu gặp nguy hiểm, em sẽ gọi cho anh ngay.”
Nguyễn Tịch lại đảm bảo rằng mình sẽ không đi đâu lung tung rồi mới cúp máy.
Lớp 12 chủ yếu là ôn tập, chiều tan học, Nguyễn Tịch đang định về thì thấy Chu Cảnh Lan lại xuất hiện ở cửa lớp.
“Chị, mình về cùng nhau nhé.”
Chu Cảnh Lan mặc đồng phục cấp hai, bộ đồng phục xanh trắng bình thường lại toát lên khí chất khác lạ trên người cậu.
Nhớ đến lời Lục Tư Nam, Nguyễn Tịch lấy hết can đảm nói: “Hôm nay chị không về, chị ở nhà bạn trai.”
Vẻ mặt Chu Cảnh Lan thoáng buồn bã, cậu cúi đầu nói: “Chị bảo chúng ta là bạn tốt mà? Sao lại không quan tâm đến em nữa rồi?”
“Không phải không quan tâm đến em.”
Nguyễn Tịch vội vàng giải thích.
Chu Cảnh Lan lập tức ngẩng đầu cười nói: “Em biết chị sẽ về cùng em mà.”
Cô đã bao giờ nói sẽ về cùng cậu đâu? Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Chu Cảnh Lan, Nguyễn Tịch không nỡ từ chối.
Hai người cùng nhau lên xe buýt về nhà. Đến cửa nhà, Chu Cảnh Lan bỗng nhiên tỏ vẻ khó xử.
“Chị, em…”
Thấy Chu Cảnh Lan ấp úng, Nguyễn Tịch hỏi: “Em sao vậy?”
Chu Cảnh Lan cúi đầu, tai đỏ bừng, cuối cùng như lấy hết can đảm nói: “Chị, em hình như không được.”
“Không được? Em bị bệnh à?”
Nguyễn Tịch lo lắng nắm lấy tay Chu Cảnh Lan, muốn xem cậu có vấn đề gì không. Trong đầu cô hiện lên hàng vạn hình ảnh Chu Cảnh Lan mắc bệnh nan y.
“Chỗ đó của em không được. Sau đêm qua, dù làm thế nào cũng không có phản ứng.”
Chu Cảnh Lan nói xong, mặt càng đỏ hơn, như sắp nhỏ máu.
Nguyễn Tịch mất vài giây mới hiểu Chu Cảnh Lan đang nói gì.
“Ý em là em bị liệt dương?”
Chu Cảnh Lan gật đầu.
“Hình như là do đêm qua bị kinh hãi, nên sau khi bắn ra thì nó không phản ứng nữa.”
Hai chữ “kinh hãi” khiến Nguyễn Tịch chùng lòng. Đêm qua cô đúng là bị ma xui quỷ khiến mới làʍ t̠ìиɦ với Chu Cảnh Lan. Giờ thì hay rồi, làm cậu bị liệt dương.
“Mình đi bệnh viện, hỏi bác sĩ xem sao. Em yên tâm, chị sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không đi bệnh viện. Em không muốn cởi quần cho người khác xem.”
Chu Cảnh Lan như nhớ đến chuyện gì không hay, ánh mắt trở nên hoảng loạn.
Nguyễn Tịch từng nghe những lời đồn về Chu Cảnh Lan hồi nhỏ, biết cậu rất sợ người đàn ông lạ.
“Nhưng không đi bệnh viện thì làm sao chữa khỏi? Chẳng lẽ em muốn liệt dương cả đời sao?”
Nguyễn Tịch nói nhỏ dần về phía sau.
“Đêm qua chị vừa chạm vào là nó đã cứng rồi, em nghĩ chắc là tự làm thì không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hay chị giúp em nhé? Biết đâu nó lại cứng lên được.”
Nguyễn Tịch không thể từ chối, chuyện này là do cô gây ra, cô phải giúp Chu Cảnh Lan hồi phục.
Phòng khách.
Nguyễn Tịch ngồi trên sofa, lòng thấp thỏm. Nhà tắm của Chu Cảnh Lan rất gần phòng khách, cánh cửa không cách âm được tiếng nước chảy bên trong.
Qua lớp kính mờ, Nguyễn Tịch có thể thấy lờ mờ hình dáng Chu Cảnh Lan. Thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ qua lớp kính.
Cô đã từng thấy thân thể Chu Cảnh Lan, biết cơ ngực cậu săn chắc, cơ bụng rắn rỏi thế nào.
Nguyễn Tịch thấy hơi khát nước, vội vàng rót một cốc nước uống cạn.
Cô bị sao thế này? Sao lại có thể nghĩ đến em trai như vậy?
Một lát sau, Chu Cảnh Lan bước ra khỏi nhà tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc và người vẫn còn ướt.
Những giọt nước lăn dài trên tóc, hòa cùng những giọt nước trên ngực chảy xuống, lướt qua eo rồi biến mất dưới lớp khăn tắm.
Thân hình này nhìn thế nào cũng không giống học sinh cấp hai, nhưng Chu Cảnh Lan lại là cậu em trai mà Nguyễn Tịch nhìn lớn lên. Lúc này, cô cảm thấy mình như đang làm một việc rất nguy hiểm.
Thấy Nguyễn Tịch đỏ mặt, Chu Cảnh Lan kìm nén nụ cười, ngồi xuống cạnh cô.
“Chị đỏ mặt à? Đừng căng thẳng, em với chị quen nhau từ nhỏ, em chỉ nhờ chị giúp em kiểm tra thôi mà.”