Chưa kịp hoàn hồn, Chu Cảnh Lan đột ngột rút ©ôи th!t ra khỏi hoa huyệt ướt át.
Những đường gân thô ráp trên ©ôи th!t bị ma sát mạnh, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu vàng nhạt lẫn với dịch tiết phụt ra.
Dịch thể bắn tung tóe lên ga giường, làm ướt cả vùng dưới thân Nguyễn Tịch.
Cô bị Chu Cảnh Lan bắn đến mức tè ra. Cảm giác vừa sung sướиɠ vừa xấu hổ khiến mắt Nguyễn Tịch đỏ hoe.
“Chị, nước ŧıểυ của chị đẹp quá.”
Chu Cảnh Lan nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của Nguyễn Tịch.
Nguyễn Tịch vội vàng che đi vùng kín, “Chị về trước đây. Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Cô vội vàng thay quần áo, chạy ra khỏi phòng Chu Cảnh Lan như trốn chạy.
Cùng lúc đó, ở nhà cũ, Lục Tư Nam và Lục Tư Tần đều sa sầm mặt mày.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Tịch thấy người vẫn còn uể oải. Hoa huyệt bị Chu Cảnh Lan cắm cả đêm, giờ vẫn còn hơi đau.
Cô vừa mở cửa đã thấy Chu Cảnh Lan đứng trước cửa, giật mình suýt nữa đóng sầm cửa lại.
“Chị, chị không muốn gặp em sao?”
Giọng Chu Cảnh Lan có chút tủi thân vọng vào từ ngoài cửa.
“Không phải không muốn gặp em, chỉ là bây giờ chúng ta gặp nhau hơi kì cục.”
Nguyễn Tịch luôn coi Chu Cảnh Lan như em trai, nhưng đêm qua lại làʍ t̠ìиɦ với cậu. Cô thật sự không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
“Chị để ý chuyện đêm qua sao? Em không sao đâu. Nếu vì chuyện đó mà mất đi một người bạn tốt như chị, em thà chết còn hơn.”
Giọng Chu Cảnh Lan càng lúc càng tủi thân.
Nguyễn Tịch giật mình, vội vàng mở cửa.
Cô thật sự sợ Chu Cảnh Lan làm điều dại dột, cậu bé này đã phải chịu quá nhiều bất công, tâm lý rất yếu đuối.
Vừa mở cửa, Nguyễn Tịch đã bị kéo vào một cái ôm.
“Chị, em chỉ có mình chị thôi. Em cứ tưởng chị không cần em nữa.”
Chu Cảnh Lan vùi cằm vào vai cô, giọng nói nũng nịu như một chú cún con đáng thương.
“Không đâu, chúng ta mãi là bạn tốt.”
Nguyễn Tịch không nhịn được dịu giọng. Cứ coi như đêm qua cả hai đều không tỉnh táo, coi như đó chỉ là một giấc mơ.
Nghe Nguyễn Tịch an ủi, khóe môi Chu Cảnh Lan khẽ nhếch lên.
Đúng là ngây thơ, bạn tốt? Cô cũng dám nghĩ.
Sau khi “làm hòa” với Chu Cảnh Lan, Nguyễn Tịch lại vui vẻ trở lại. Cô vui vẻ đến trường, chuyện giữa cô và Chu Cảnh Lan chỉ có hai người biết, cô tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác.
Cô không phải cố ý làʍ t̠ìиɦ với Chu Cảnh Lan, vậy nên không tính là ngoại tình.
Nguyễn Tịch tự an ủi mình như vậy.
Buổi trưa, Nguyễn Tịch gọi video cho Lục Tư Nam và Lục Tư Tần, hai người vẫn đang ở nhà cũ.
“Ừ, cuối tuần tôi về.”
“Vợ yêu, đợi anh về anh sẽ cắm em ra trò.”
Lục Tư Tần vừa nói xong đã bị Lục Tư Nam lạnh lùng hất sang một bên.
“Mấy hôm nay em ngủ ở đâu?”
Câu hỏi của Lục Tư Nam khiến Nguyễn Tịch giật thót tim.
“Anh không ở nhà, em về nhà ngủ.”
Giọng Nguyễn Tịch hơi run, sợ Lục Tư Nam phát hiện ra điều gì.
“Tôi đã nói là tôi không thích em về nhà rồi mà.”
Giọng Lục Tư Nam trở nên nguy hiểm, Nguyễn Tịch có thể cảm nhận được sự tức giận của anh qua màn hình.
Anh không ngại cô về nhà, mà là ngại cô gặp lại cậu trai kia.
Cậu trai cũng thèm muốn cô.
“Đồ điên. Vợ yêu mấy hôm nay ở một mình trong cái căn phòng tồi tàn đó chắc cô đơn lắm. Về nhà chẳng phải tốt hơn sao? Đồ thần kinh!”
Lục Tư Tần kiên quyết ủng hộ Nguyễn Tịch. Anh gọi căn hộ cao cấp của Lục Tư Nam là “phòng tồi tàn”.
Lục Tư Nam lờ đi Lục Tư Tần, tiếp tục lạnh lùng nói: “Nếu em còn gặp cậu ta, em biết tôi sẽ làm gì rồi đấy.”
Nguyễn Tịch rùng mình, chỉ là gặp mặt thôi mà Lục Tư Nam đã tức giận như vậy. Cô không chỉ gặp Chu Cảnh Lan, mà còn lên giường với cậu ta.
Điều này khiến cô càng thêm hoảng loạn, càng chắc chắn rằng không thể để Lục Tư Nam biết chuyện này.
“Ừ ừ.”
Nguyễn Tịch gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Lục Tư Nam rất thích thú với vẻ ngoan ngoãn của cô, sắc mặt anh dịu đi một chút.
“Mấy hôm nay nếu có ai làm gì em, gặp nguy hiểm thì lập tức gọi cho tôi.”
Khi Lục Tư Nam nói câu này, sắc mặt Lục Tư Tần cũng trở nên nghiêm trọng.
Đêm qua cả hai đều cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Anh em họ có ba người, ngoài hai người họ còn có anh cả Lục Uyên.