"Không được! Bố mẹ em không chấp nhận em còn nhỏ mà đã ngủ với người khác!"
Gia đình Nguyễn Tịch rất bảo thủ. Cô không dám để mẹ biết mình đã ngủ với người khác. Thậm chí còn ngủ với hai người đàn ông.
"Không sao, anh leo tường vào là được. Khu nhà em, anh leo lên một tay cũng được."
Lục Tư Tần không chỉ chơi bóng rổ giỏi, mà leo trèo cũng là cao thủ.
"Anh bỏ cái trò đó đi. Hội trưởng không cho em ở nhà hai ngày, em chỉ ngủ lại một đêm thôi. Mai em về rồi, anh đừng gây chuyện gì là được."
Lục Tư Tần tính nóng như lửa, đánh nhau tay đôi là chuyện thường ngày. Tuy rằng người thắng luôn là cậu, nhưng nếu bị thương đầy mình thì cô lại xót.
"Được, anh sẽ ngoan ngoãn ở nhà."
Lục Tư Tần không ở cùng Lục Tư Nam mà ở riêng một căn hộ. Trừ khi Nguyễn Tịch về, nếu không hai người hận không thể đối phương biến mất khỏi thế giới này.
Cúp máy, Lục Tư Tần cười thầm. Vợ yêu quả nhiên quan tâm anh nhất.
"Chị, đang gọi điện cho bạn trai à?"
Một giọng nói êm tai vang lên từ phía sau.
Nguyễn Tịch quay đầu lại, suýt nữa thì hét lên.
Chu Cảnh Lan đứng ở cửa nhìn cô, cậu mặc áo sơ mi trắng, khoác ngoài một chiếc áo khoác dạ, mái tóc hơi xoăn được ánh mặt trời phủ lên một lớp vàng kim. Đẹp như bước ra từ tranh vẽ.
"Ừ."
Nguyễn Tịch gật đầu. Cô nhớ đến lời Chu Cảnh Lan nói hôm nay rằng cô phải cưới cậu, vội vàng giải thích: "Nhưng hồi đó em còn nhỏ, lời nói trẻ con không tính."
Đáy mắt Chu Cảnh Lan thoáng lạnh lẽo, rồi mỉm cười: "Chị không cần giải thích. Em không để ý đâu."
Thấy Chu Cảnh Lan không để bụng, Nguyễn Tịch cũng trở lại bình thường: "Mấy năm nay em có thích ai chưa? Nghe nói con gái nước ngoài rất phóng khoáng."
"Ừ."
Chu Cảnh Lan nhếch môi: "Có một cô gái em rất thích."
Chỉ là cô gái đó không nghe lời, cậu muốn dạy cho cô biết thế nào là ngoan ngoãn.
Buổi tối, cả nhà Nguyễn Tịch vui vẻ ăn bánh chưng. Mẹ Nguyễn gói bánh chưng nhân thịt, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng là thấy hạnh phúc tràn đầy.
Nguyễn Tịch thấy cả nhà ăn uống rôm rả, còn Chu Cảnh Lan chỉ có một mình. Không biết cậu có biết nấu ăn không, biết đâu giờ đang ăn mì gói một mình.
"Mẹ, con mang cho Chu Cảnh Lan một đĩa nhé. Nhân tiện hỏi thăm em ấy mấy năm nay sống thế nào."
"Đi đi. Thằng bé đó cũng khổ. Bố mẹ nuôi nó thật không ra gì."
Mẹ Nguyễn chưa nói hết câu thì bố Nguyễn đã ngắt lời.
"Nói mấy chuyện đó làm gì, thấy thằng bé giờ sống tốt là được rồi. Gặp ai trong khu phố cũng chào hỏi. Chuyện trước kia thì thôi đừng nhắc lại nữa."
Nguyễn Tịch bưng đĩa bánh chưng gõ cửa nhà bên cạnh. Chu Cảnh Lan nhanh chóng mở cửa.
"Chu Cảnh Lan, mời em ăn bánh chưng mẹ chị làm."
Nguyễn Tịch mỉm cười đưa đĩa bánh chưng cho cậu.
Chu Cảnh Lan nhận lấy đĩa bánh, đôi mắt phượng hiện lên ý cười: "Chị có muốn vào ngồi chơi không? Ăn cùng em một chút."
Nguyễn Tịch không nỡ từ chối ánh mắt mong chờ của Chu Cảnh Lan.
Vào nhà Chu Cảnh Lan, bên trong sạch sẽ hơn cô tưởng. Nội thất sau vụ cháy đã được dọn dẹp và sửa sang lại. Căn phòng được bài trí theo tông màu đen trắng xám, phong cách tối giản càng toát lên vẻ sang trọng.
Chỉ là đồ điện tử màu đen hơi nhiều, tạo cảm giác hơi ngột ngạt.
Điểm nhấn màu sắc duy nhất trong phòng là chậu hoa trên bàn.
"Chu Cảnh Lan, hoa gì đây? Thơm quá."
Nguyễn Tịch không nhịn được lại gần chậu hoa. Đó là một bông hoa nhiều cánh màu hồng nhạt, bông hoa to như hoa mẫu đơn, nhưng lại không phải mẫu đơn.
Ngửi mùi hương của hoa, Nguyễn Tịch thấy tay chân rã rời, cả người lâng lâng như sắp ngủ.
"Chị, đây là một loài hoa khiến người ta vui vẻ."
Chu Cảnh Lan đến gần Nguyễn Tịch, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt cô.
Đang định suy nghĩ làm cách nào đưa cô về đây, không ngờ cô tự tìm đến cửa.
Trong cơn mơ màng, Nguyễn Tịch như thấy Lục Tư Nam, cô vô thức ôm lấy mặt Chu Cảnh Lan: "Anh, sao anh lại đến đây? Em đã bảo mai em về rồi mà."
Chu Cảnh Lan không bất ngờ khi Nguyễn Tịch nhận nhầm người.
Chậu hoa này là giống cậu đã dày công lai tạo nhiều năm, hương thơm có thể khiến người ta nhanh chóng rơi vào ảo giác mạnh. Trên chợ đen, không biết bao nhiêu người tranh nhau trả giá cao để có được nó.
Trước đây, cậu đã dùng chậu hoa này để giết chết bố nuôi của mình.