Cả nhà thu dọn chỗ ở, sau đó đi thăm thú xung quanh, trở về tắm rửa sạch sẽ, rồi quây quần bên nhau bắt đầu bữa cơm tối.
Sức khỏe bà nội Sở không được tốt, ngày thường ăn gì cũng chẳng thấy ngon miệng nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại thấy bát mì canh gà này thơm ngon quá đỗi, thế nên không kìm được mà ăn gần hết một bát lớn khiến ông cụ vô cùng mừng rỡ, luôn miệng nói đến đây là tốt, đến đây là đúng.
Bà nội Sở thích non nước nơi này, thích đồ ăn ở đây, thậm chí đến cả hai chú chó nhỏ và con mèo có vẻ ngoài kỳ lạ kia bà cụ cũng vô cùng yêu mến. Ăn cơm xong, bà cụ ôm Tiểu Bạch đi dạo khắp nơi, chẳng muốn buông tay.
"Phòng phía Bắc ở tầng một để cho chú hai Khang, thỉnh thoảng cũng phải nhờ chú ấy lên giúp đỡ, bởi vì dù sao chú ấy cũng là người có chuyên môn." Sở Diệu dẫn ông bà đi xem phòng phía Nam: "Gian phòng này cháu cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, vả lại còn gần nhà vệ sinh, ông bà ở sẽ tiện hơn. Cha mẹ có thể ở tầng hai, trên đó có tận bốn phòng, tha hồ chọn. Chỉ có điều... trước kia trưởng thôn có nói trong núi này có thú hoang, nào là chồn, rắn, nhím, nên cháu nghĩ tạm thời ông bà lên tầng hai ở, đợi khi nào cháu vây xong hàng rào thì hẵng xuống tầng một."
Ông nội Sở xua tay: "Tốn công làm gì? Ông thấy tầng một là tốt rồi. Đâu phải không có cửa nẻo gì, sợ gì thú hoang? Hơn nữa, trong nhà chẳng phải còn có chó đó sao? Hai con chó con này trông cũng lanh lợi, cứ để chúng ở phòng khách trông nhà, chẳng sợ gì sất."
Vu Hải Dương và Sở Chi Viện cũng đi xem xét xung quanh, khi trở về liền nói: "Cửa nẻo đều chắc chắn cả, lại còn là nhà xây bằng đá xanh, vững chãi lắm. Chẳng sợ mấy con vật nhỏ đó quấy phá. Hai ngày này cha mẹ cũng ở lại, cùng con nhanh chóng vây hàng rào quanh sân, như vậy sẽ yên tâm hơn. Giờ cha chỉ thấy chỗ rộng thế này mà có mỗi mấy người nhà mình ở thì hoang vắng quá."
Sở Diệu cười đáp: "Con cũng đã tính toán như vậy rồi, định bụng trước mắt dọn dẹp một khoảnh đất để trồng trọt, sau này sẽ sửa sang lại hai căn nhà nhỏ để cho thuê. Chẳng phải bây giờ có nhiều người muốn trải nghiệm cuộc sống nông thôn hay sao? Vừa hay, mời họ đến đây làm ruộng. Chưa nói đến chuyện được mùa hay không, chỉ cần họ giúp mình khai khẩn hết đất hoang là tốt rồi."
Bà nội Sở vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, rồi nói: "Người thành phố lại thích đến nơi khỉ ho cò gáy này làm ruộng ư? Chắc là thừa tiền không biết làm gì?"
Sở Chi Viện cười đáp: "Mẹ ơi, bây giờ người ta hay nói là có nhiều người thành phố kêu gọi trở về với đồng ruộng, nghe cứ như thể làm ruộng dễ lắm ấy. Con thấy ý tưởng của Dương Dương rất hay, cứ để họ đến đây trải nghiệm một phen, ít nhất cũng kiếm được tiền thuê nhà, lại còn có người cày xới đất cho. Mấy căn nhà đó cứ để không, chẳng có ai ở, sớm muộn gì cũng hỏng mất."
Nhà cửa dù có tốt đến đâu cũng sợ không có người ở, nếu cứ để trống lâu ngày thiếu hơi người, nhà sẽ xuống cấp rất nhanh.
Trước kia, chú hai Khang cứ dăm bữa nửa tháng lại lên đây, đốt lửa, đun nước trong các căn nhà nhỏ, chủ yếu là để cho nhà biết rằng nơi này có người ở. Có hơi người, nhà sẽ không hỏng.
"Các con cứ tự lo liệu đi." Ông nội Sở ngồi xuống giường, vỗ mạnh vào đầu giường chắc chắn, nói: "Ông bà già rồi, sẽ ở đây luôn! Dưỡng già, không về nữa đâu!"
Nói những lời này, hai ông bà đã lộ rõ vẻ mệt mỏi. Sở Chi Viện vội vàng rót nước nóng cho hai ông bà cụ ngâm chân, sau đó thu xếp cho cả hai đi ngủ. Lúc này, bà mới bế Tiểu Bạch từ trong lòng bà nội ra, đưa cho Sở Diệu: "Ông bà con tính khí nóng nảy vậy đó, cứ để ông bà ở đây, đợi qua thời gian đầu, có khi lại đòi về ấy chứ."
Vu Hải Dương cười nói: "Tôi thấy chưa chắc, cha mẹ mình đều thích yên tĩnh, nơi này thì quá yên tĩnh rồi, tối đến lại chẳng có tiếng nhạc quảng trường ầm ĩ, biết đâu lại ở luôn thật ấy chứ."
"Vậy thì cứ ở!" Sở Chi Viện nói: "Vài năm nữa hai vợ chồng mình cũng về hưu, đến ở cùng cho vui cửa vui nhà. Nhưng mà Dương Dương này, mẹ vẫn muốn con tìm một người bạn đời. Con xem, con đến đây có một mình, ông bà con làm sao không xót cho được? Có người bầu bạn, ít ra buổi tối cũng không phải lên gác xép ôm mèo ngủ."
Sở Diệu hơi ngượng ngùng, nói: "Con, con chỉ là thích ở trên cao thôi mà."
"Chỉ là nhát gan, còn sợ người ta nói?" Sở Chi Viện nhịn cười nói: "Hồi nhỏ ở nhà cấp bốn, đi vệ sinh còn phải gọi cha mẹ đi cùng, lớn rồi mà cái gan cũng chẳng to lên được tí nào. Thôi thôi, mau thu dọn đi, cha mẹ con cũng mệt rồi, nghỉ sớm, mai còn dậy sớm..."
Ở đây không có TV, buổi tối ngoài nghịch điện thoại ra thì cũng chẳng có gì để giải trí. Ăn cơm tối xong chẳng có việc gì làm, chi bằng đi ngủ luôn để sáng mai dậy sớm làm việc. Chứ nếu ở thành phố, tầm bảy, tám giờ tối, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu.
Sở Diệu đỏ mặt xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đặt con mèo xuống, ôm chặt nó rồi quay về gác mái.
Cậu tắm rửa xong, lướt điện thoại một lúc nhưng rồi cũng thấy chán, thế là bèn nhét mèo vào trong chăn đi ngủ.
Đêm dần tĩnh lặng, thỉnh thoảng có cơn gió núi lướt qua nhưng vì trong nhà đã có thêm mấy người ngủ lại nên không còn đáng sợ như lúc đầu. Trong lòng vững dạ, Sở Diệu ngủ càng sâu hơn, hoàn toàn không hay biết rằng bên cạnh giường mình bỗng xuất hiện một người xa lạ.
"Cửu gia, chúng ta không cần phải..." Tiểu Bạch ngồi xổm trên đầu giường, nhìn bóng đen kia mà bất lực.
Bóng đen bật ra một tiếng cười khẽ, nói: "Cuối cùng cũng đợi được cậu ấy trở về, bây giờ tranh thủ nhìn thêm vài lần thôi, ngươi lo lắng cái gì."
Tiểu Bạch nói: "Đây mà là lo lắng sao? Chỉ là cậu ấy vẫn chưa nhớ ra gì cả. Thần hồn cũng cần thời gian để nuôi dưỡng, ngài gấp gáp như vậy, ta thật không hiểu nổi ngài đã sống qua hàng ngàn vạn năm kia như thế nào."
Bóng đen không trả lời, chỉ đưa tay lướt qua khuôn mặt Sở Diệu: "Tuy nói so với trước kia có chút khác biệt nhưng khí tức thì đúng rồi. Ta chưa từng thấy cậu ấy yếu ớt như vậy, cũng thấy thú vị."
Tiểu Bạch thầm nghĩ con người chẳng phải đều yếu ớt hay sao? Nhưng mà lão thiên gia thích thì phải làm sao. Bao nhiêu năm qua, người phe mình chết thì chết, bị thương thì bị thương, còn sống sót được mấy người đâu? Nhưng mà nhìn con người xem, họ đã phát triển đến mức lên trời xuống đất rồi. Tuy nhiên, cũng may mà ban đầu giữ lại được nơi này, nếu không thì đám lão già bọn họ cũng chẳng có chỗ mà đi.
Bóng đen cứ si ngốc đứng ở đầu giường suốt cả đêm, mãi cho đến khi ánh bình minh ló dạng ở phía chân trời, mới lưu luyến biến mất vào hư không.