Diệp Lang Đình dẫn cô lên xe trước, Lý Côn mãi một lúc sau mới đi ra, anh ấy chỉ cúi đầu nói: “Thưa ngài, giải quyết xong hết rồi ạ.”
“Kanye thì sao?” Anh lại hỏi tiếp.
Lời vừa hỏi, người đó đã đi ra từ bên kia. Tay vẫn đeo chuỗi vòng Phật, thấy xe của họ cũng không vội vã sắp xếp cho mình mà ngược lại đi tới. Đầu tiên là an ủi Yến Nhụy Tiêu vẫn đang thất thần: “Đã xử lý ổn thỏa cả rồi, cô đừng lo lắng.” . truyện tiên hiệp hay
Yến Nhụy Tiêu gật đầu, không muốn nói nhiều. Kanye xem như vừa rồi cô trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nên giờ đây hồn phách vẫn chưa quay lại, vì thế xoay người thấp giọng nói với Diệp Lang Đình, nội dung rất ngắn gọn, hai người nói vài câu đã cùng hiểu, đối với cô giống như tiếng vọng từ xa không thu hút được sự chú ý của cô.
“Vivian?” Hai người nói chuyện xong, trước khi Kanye chuẩn bị quay về thì gọi người đang thất thần. Thấy cuối cùng tầm mắt của cô cũng liếc sang mới nói: “Cậu con trai vừa rồi cô quen à?”
Trông thì chỉ là câu hỏi thông thường nhưng đột nhiên khơi dậy một chút tinh thần của cô. Mặt Yến Nhụy Tiêu không hề thay đổi, chỉ ngước mắt nhìn anh ta, anh ta cầm chuỗi hạt trong tay, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi vân vê. Anh ta đang đợi cô trả lời.
“Có quen biết, bạn đại học.” Yến Nhụy Tiêu đáp lại, sau khi chậm rãi thở hắt ra mới giải thích tiếp: “Tháng trước vẫn đang theo đuổi tôi.”
Kanye đột nhiên bật cười, cất chuỗi hạt đi, ánh mắt liếc về phía người không có cảm xúc ngồi bên cạnh: “Khốn đốn vì tình.” Bốn chữ nhẹ nhàng kết luận.
Sống lưng cứng đờ của ŧıểυ Lý từ từ trượt xuống nhưng cho dù là chết thì bóng lưng cũng không hề đổ xuống cứ như một bộ phim điện ảnh lặp đi lặp lại trong đầu Yến Nhụy Tiêu. Nhưng bị bốn chữ nhẹ nhàng của Kanye phán xét như thế khiến trong đầu cô vang lên tiếng ầm ầm.
“Lát nữa tôi còn có hẹn, đi trước đây.” Diệp Lang Đình lên tiếng phá vỡ sự gượng gạo giữa hai người.
Ngài Diệp đã nói như thế thì đương nhiên Kanye phải thả người không nói thêm nữa, vẫy tay quay về xe của mình. Lý Côn cũng khởi động xe của mình, Yến Nhụy Tiêu chỉ thấy quang cảnh ngoài xe bắt đầu nhanh chóng lùi về sau. Diệp Lang Đình thật sự có việc phải làm, không để ý tới cô, hiệu quả cách âm tốt khiến cô như rơi vào một môi trường chân không.
Cô thu mình ở ghế sau, tay chống cằm, lần đầu tiên cô muốn thu nhỏ sự tồn tại của mình ở nơi có Diệp Lang Đình. Lý Côn thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, anh ấy thấy có một sự thê lương sau khi Vivian tạm biệt Kanye.
Anh ấy đã quá quen lái xe trên con đường ở Bích Quế Viên, gần như ngay khi vừa dừng lại thì Yến Nhụy Tiêu đã đứng dậy mở cửa xuống xe. Diệp Lang Đình cũng chẳng cất tiếng mà chỉ dặn Lý Côn: “Tối nay tôi có việc khác rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện.” Sau đó cũng xuống xe.
Khi cửa cánh cửa thang máy Yến Nhụy Tiêu đứng sắp đóng lại thì đã bị ngoài cửa chặn dừng rồi mở cửa ra, cô nhận ra là Diệp Lang Đình.
Âu phục buổi sáng của anh vẫn thẳng tắp, đuôi mắt có chút mệt mỏi. Anh cũng bước vào, cánh cửa thang máy khép lại rồi từ từ đi lên, dừng lại ở tầng 16 thì cánh cửa mở ra, trong lúc đó anh vẫn giữ im lặng,
Tới tận khi cô cũng chuẩn bị bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy anh hỏi: “Sáu giờ tối nay có thời gian không?”
Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời mời của ngài Diệp, Yến Nhuỵ Tiêu gật đầu, nghe thấy anh nói tiếp: “Sáu giờ tôi đợi cô ở tầng hầm để xe.”
Không có lý do, chẳng có mục đích, Diệp Lang Đình chỉ nói như vậy. Yến Nhuỵ Tiêu từ từ tranh thủ thời gian xuống tầng đúng giờ. Anh lái một chiếc Cullinan màu đen, dừng ở đó giống như đã đợi lâu rồi nhưng cũng không nói gì thêm chỉ bảo cô cài chặt dây an toàn.
Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Diệp Lang Đình đánh vô lăng, thờ ơ nói: “Lên núi.”