Lúc cô nghiến răng nghiến lợi với bóng lưng của anh thì Phương Thành lại nói tiếp: “ŧıểυ Yến à, dạo này sức khoẻ mẹ con vẫn thế, bác sĩ bảo để không làm phiền bà ấy nghỉ ngơi thì sau này cố gắng sau mười giờ sáng hẵng gọi điện cho bà ấy, sau đó tần suất không được quá cao, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của bà ấy.”
Từ sau khi bố Yến qua đời, trạng thái tinh thần của mẹ Yến lên xuống trong thời gian dài, Yến Nhuỵ Tiêu cũng ở cùng một thời gian khi còn trong nước. Sau khi cô tới Úc thì chỉ đành nhờ Phương Thành hỗ trợ chăm sóc.
Nhớ tới việc gần đây của mình, Yến Nhuỵ Tiêu thở dài: “Vâng chú Phương, vất vả cho chú quá. Dạo này con mới bắt đầu công việc thực tập mới ở bên này, ông chủ rất có tâm dẫn dắt con, bắt đầu bận rộn nên không kịp liên lạc với mẹ nên đành nhờ chú vậy.”
Phương Thành ngừng một lát cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, ông ấy chỉ dặn dò: “Chú ở Úc nhiều năm nên cũng có vài mối quan hệ. Nếu cháu cần giúp đỡ thì bất cứ việc gì cũng có thể nói với chú.”
Ông ấy đã kinh doanh nhiều năm, đều là kinh doanh nɠɵạı thương với Úc, lúc này ông ấy nói như thế cứ giống như một bậc bề trên hòa nhã dễ gần vậy. Lòng cô xao động suýt nữa định hỏi: “Vậy chú có thể giúp cháu tìm một người lên tòa không?”
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng cô không có gan, vẫn phải dậy sớm vào sáng thứ hai để lên toà.
Do tắc đường nên Yến Nhuỵ Tiêu hơi chậm một chút, tới khi luật sư đẩy cửa vào sảnh thì mới nhận ra mọi người đã ngồi vào chỗ hết rồi. Diệp Lang Đình ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên đang cúi đầu nói gì đó với Lý Côn bên cạnh, bên còn lại là Kanye, anh ta cầm trên tay một chuỗi hạt nhìn thấy cô đi vào thì gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi.
Con đường chưa tới mấy chục bước nhưng Yến Nhuỵ Tiêu đi rất chậm. Cô quay lại nhìn ra sau, người Vương Dĩnh sắp xếp cho cô ngồi ở hàng sau cùng, vì sợ tạo ra nghi ngờ nên chỉ dám bốn mắt nhìn nhau một cái rồi rời mắt.
Quá trình tuyên án rất nhanh, chắn hẳn Louis đã sắp xếp từ trước rồi. Sau khi người của Hawley hết hy vọng, thẩm phán gõ búa kết án thì đột nhiên có tiếng xì xầm phía sau đám người.
Người đứng bên nguyên cáo nở một nụ cười, khoảnh khắc Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu lên nhìn sang thì đã thấy có người giơ khẩu súng lên nhắm chuẩn vào ngay đầu cô. Chính nghĩa khắp bốn phương, một mạng đền một mạng, công lý không thể dùng, tình nghĩa ắt giúp đỡ.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Yến Nhuỵ Tiêu căn bản không kịp đề phòng, ngược lại ŧıểυ Lý vốn định im hơi lặng tiếng rời đi đã nhanh chóng xuyên qua đám người, cướp súng từ tay người đó. Tai nạn xảy ra trong tích tắc, bàn tay định bóp cò của người đàn ông bị chặn lại, đầu bên đó rối loạn cả lên.
Kanye quay đầu nhìn một cái, đứng dậy định gọi người dẫn Yến Nhuỵ Tiêu lùi lại trước, nhưng tuỳ tùng của anh ta vẫn chưa tới thì người vẫn luôn ngồi chỗ bị cáo cũng đã giơ súng lên.
Người này không hề chần chừ, một phát đạn vừa bắn ra khiến Yến Nhuỵ Tiêu núp người xuống dưới bàn. Tiếng thét chói tai vang lên càng lớn trong đám người. Sau phát súng này Diệp Lang Đình luôn trầm tĩnh xem kịch cuối cùng cũng híp mắt liếc nhìn đối phương một cái.
Lý Côn nhanh chóng hiểu ý giơ súng ra hiệu. Ngài Diệp vẫn vắt chân, bàn tay đặt trên chân, hơi thở không hề thay đổi.
Tình hình xung quanh căng thẳng, Kanye nhanh chóng gọi người chi viện từ bên ngoài, ngẩng mắt lần nữa thì ngài Diệp đã đứng lên đi về phía Yến Nhuỵ Tiêu trong sự hỗn loạn.
Anh tự mình kéo ghế ra tạo con đường rộng rãi hơn cho cô đi ra. Sau khi Yến Nhuỵ Tiêu đi ra thì cứ thế dẫn người đi. Hai người bên phía bị cáo bị người của Lý Côn và Kanye áp chế không dám phát ra tiếng nữa, Yến Nhuỵ Tiêu không để ý tới tất cả mọi thứ xung quanh mà chỉ nhìn lưng của Diệp Lang Đình, đi theo anh.
Ngày nào việc lau súng cướp cò ở đây cũng nhiều nên thẩm phán đã quen rồi. Vào lúc này bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất nên đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa. Xung quanh lặng ngắt như tờ vì thế tiếng đạn ghim vào bắp thịt và tiếng rên của ŧıểυ Lý mới rõ ràng thế.
Âm thanh phát ra lớn đến mức khiến Yến Nhuỵ Tiêu nhìn từ phía xa tới, người đó vẫn còn cựa quậy một lúc nhưng đã bị một mình ŧıểυ Lý chặn lại. Một mình anh ấy đến, do thân phận đặc biệt nên không thể mang theo bất kỳ loại vũ khí nào. Cách tốt nhất để ngăn chặn chỉ có thể là cơ thể của mình.
Yến Nhuỵ Tiêu thoáng chốc đỏ ửng cả mắt, vẫn muốn nhìn một lần nữa để xác nhận. Diệp Lang Đình luôn im lặng đi phía trước như thể cảm nhận được gì đó, cuối cùng anh nói với cô câu nói đầu tiên trong ngày hôm: “Muốn sống thì không được chậm trễ thời gian, đi theo tôi.”
Anh cũng không quay đầu lại, giọng nói vừa lạnh lùng vừa trầm thấp nhưng khiến Yến Nhuỵ Tiêu bình tĩnh lại. Cô không thể nhìn tiếp nữa, cô muốn đi theo Diệp Lang Đình sống tiếp.