Triệu Thụy bảo nàng dừng lại lau mồ hôi, lại dùng quạt phe phẩy cho nàng, giục nàng uống hết một tách trà hoa cúc rồi mới từ tốn nói: “Lâm Phúc muốn ở lại trên núi lễ Phật, vậy nên bà ấy có thể bị hại trên núi Kim Đỉnh. Nếu trên đường núi có manh mối thì cũng chỉ là cực kỳ nhỏ.”
Tạ Cát Tường lại lắc đầu: “Cha ta nói, tất cả chi tiết đều phải quan sát, không thể vì suy luận của bản thân mà bỏ qua việc khám nghiệm hiện trường, đó là sai lầm.”
Triệu Thụy không ngờ lại bị Tạ Cát Tường điểm danh phê bình một câu, hắn cúi đầu sờ mũi, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng cũng thoáng hiện ý cười: “Phải, Thôi quan đại nhân dạy rất phải, bản quan xin ghi nhớ.”
Tạ Cát Tường mím môi, cuối cùng không nhịn được mà bật cười khe khẽ.
“Thật ra Hình đại nhân là một ngỗ tác vô cùng có kinh nghiệm, ông ấy cũng rất chịu khó học hỏi. Nếu huynh còn muốn ở lại Cao Đào Ty vài năm thì không ngại học hỏi một phen.”
Triệu Thụy rất ngoan ngoãn: “Được, xin tuân theo lời dạy của Cát Tường cô nương.”
Hắn nhìn Tạ Cát Tường, khóe môi nở nụ cười nhưng nụ cười ấy lại không chạm đến đáy mắt.
Tạ Cát Tường một lòng một dạ đều đặt vào manh mối trên đường nên không hề để ý đến biểu cảm của hắn.
Đoàn người vừa đi vừa tìm kiếm, những người dân xuống núi nhìn thấy quan phục màu chì của các giáo úy đều không hẹn mà cùng né sang một bên.
Tạ Cát Tường hoàn toàn không để ý đến những người này, nàng cúi đầu tìm kiếm ven đường.
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên: “Kẻ nào! Đứng lại!”
Là một giọng nữ trong trẻo.
Tạ Cát Tường theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy bóng dáng thon dài, nhanh nhẹn của Hạ Uyển Thu vụt ra khỏi phía sau nàng, lao thẳng lên con đường núi.
Mà kẻ bị truy đuổi trên đường lại hoảng quá không lựa đường, quay người chạy ngược lên núi.
Một người đuổi, một kẻ chạy, chỉ trong nháy mắt, Tạ Cát Tường còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Hạ Uyển Thu phi thân tới, quật ngã kẻ bỏ chạy ngay trên đường núi.
Ngay lúc đó, vài bóng người mặc đồ xanh nhạt khác nhanh chóng tiến lên, bao vây lấy hai người Hạ Uyển Thu, không cho bất kỳ ai đến gần.
Mọi người trên đường núi sợ hãi vội vàng bỏ chạy, còn Tạ Cát Tường và Triệu Thụy vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía trước.
Một lát sau, Hạ Uyển Thu lôi một nam tử bị gãy nửa cái răng cửa, miệng đầy máu tươi trở lại trước mặt Triệu Thụy.
“Đại nhân, bắt được rồi.”
Triệu Thụy gật đầu: “Hạ Tổng kỳ, vất vả rồi.”
Sắc mặt Hạ Uyển Thu không đổi, giao người cho thuộc hạ rồi quay lại đứng sau Tạ Cát Tường như cũ.
“Người này vừa rồi xuống núi, vừa thấy chúng ta liền định quay người bỏ chạy. Có lẽ sợ quá lộ liễu nên lại quay người đi xuống tiếp, nhưng ánh mắt hắn lấm lét, không dám nhìn thẳng vào đội ngũ quan sai, nên bị thuộc hạ bắt được.”
Nhìn thấy quan sai liền muốn chạy, mười người thì có chín kẻ chắc chắn đã phạm tội, người còn lại chắc là đang có ý định phạm tội nhưng chưa thành, tóm lại đều là kẻ có tật giật mình.
Hắn bị hai giáo úy bẻ quặt hai tay, sắc mặt trắng bệch. Hắn vừa nhìn đã biết là kẻ tái phạm, lập tức cầu xin Triệu Thụy.
“Quan gia, quan gia tiểu nhân thật sự không làm gì cả, tiểu nhân chẳng qua là…”
Triệu Thụy ngẩng đầu lạnh lùng nhìn sang: “Là cái gì?”
Hắn buột miệng nói: “Tiểu nhân chẳng qua là trộm chút đồ, thật đấy, không đáng giá lắm, chỉ là ngứa tay thôi.”
Vào ngày Phật đản, người trên núi rất đông, tuy không đến mức biển người tấp nập nhưng cũng gọi là chen vai thích cánh, đi lại khó khăn.
Những ngày như vậy chính là ngày hội của bọn trộm chuyên nghiệp.
Triệu Thụy cũng cảm thấy có lẽ chỉ là tình cờ bắt được một tên trộm vặt, liền nhẹ giọng hỏi: “Đã trộm những gì?”
Tên trộm kia đắn đo suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến những thứ trộm được đều giấu trên người, sớm muộn gì cũng bị lục soát, bèn cắn răng dậm chân, nhận tội.
“Cũng chỉ trộm chút tiền bạc, vòng tay, bài vị Phật, chuỗi Phật châu các loại.”
Chuỗi Phật châu?