Y Thủ Che Thiên

Q.4 - Chương 88 - Chữa khỏi

Trước Sau

break
Tiếng nói của Dật Mộng vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi! Thế nhưng Dật Trần đã tỉnh lại, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn ta rõ ràng có chuyển biến tốt!

Vẻ mặt Lục dược sư không thể tin nhìn sắc mặt đang dần dần hồng hào của Dật Trần, cho dù sắc mặt lúc bình thường khỏe mạnh của Dật Trần cũng chưa bao giờ hồng hào như vậy, luôn luôn là khuôn mặt tái nhợt, đây là tại sao?

Trong đầu không khỏi hiện lên một khả năng, có thể nào là hồi quang phản chiếu? Không phải hắn không tin Mộ Chỉ Ly, chỉ là cách làm như vậy thật sự không có biện pháp khiến người ta tin tưởng. . . . . .

Hiển nhiên, trong đám người cũng có cùng ý nghĩ với Lục dược sư, run rẩy nói: ” Đây không phải là hồi quang phản chiếu chứ?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình, nụ cười trên mặt Dật Mộng cơ hồ* (gần như) cứng lại trong nháy mắt, lo lắng nhìn Dật Trần, trong lòng nàng cũng cảm thấy đây thực sự là một khả năng. . . . . .

Trên khuôn mặt của Dật Trần vẫn như cũ mang theo nụ cười, hướng Dật Mộng nói: “Tỷ, sống chết có số, nếu ta thật sự rời đi không nên trách vị cô nương này.” Hắn vốn là người sắp chết, nếu vì vậy mà liên lụy đến vị cô nương này, hắn chắc chắn chết không nhắm mắt .

Lúc này Dật Mộng sớm đã không quan tâm tất cả mọi thứ, bất luận Dật Trần nói gì nàng đều gật đầu đáp ứng: “Được được được, đệ nói cái gì chính là cái đó.”

Ngược lại sau khi Mộ Chỉ Ly nghe thấy lời nói của Dật Trần trong lòng run lên, đối với Dật Trần xem trọng vài phần, chợt lên tiếng nói: “Không cần phải gấp gáp khai báo di ngôn* (nhắn nhủ lời trăng trối trước khi chết), ngươi còn chưa chết.” Khi hồi phục chi lực chữa trị, vết nứt trên trái tim của Dật Trần đã lành lại gần như hết rồi.

Hàn Như Liệt nhìn hai tỷ đệ giống như sinh ly tử biệt kia, trong mắt cũng hiện lên vẻ nụ cười. Người khác không biết y thuật của Ly nhi, nhưng hắn hiểu rất rõ, bộ dáng Ly nhi như vậy rõ ràng là rất có lòng tin mới có thể làm như vậy.

Thử nghĩ cũng biết tình huống lúc này của Dật Trần không phải là hồi quang phản chiếu, mà là thật sự đã tốt lên, người nào hồi quang phản chiếu có thể kiên trì trong thời gian dài như vậy không?

Dật Trần ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên không nghĩ tới lời của mình thế nhưng sẽ khiến Mộ Chỉ Ly nói như vậy, đợi sau khi hắn kịp phản ứng trong mắt liền hiện lên vẻ vui mừng.

Theo cách nói của vị cô nương này, chính là bản thân mình có thể sẽ không chết? Từ sau khi hắn biết được bệnh của mình vẫn luôn chuẩn bị tốt cho cái chết, hắn hi vọng những người yêu mến mình không vì cái chết của mình mà bi thương* (buồn), trong mắt người khác hắn dường như không quan tâm đến sinh tử, trên thực tế hắn cũng không muốn chết đi.

Thời điểm mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, hắn thậm chí không dám nhắm mắt lại, bởi vì hắn lo lắng mình vừa nhắm mắt sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mộ Chỉ Ly đem ngân châm từ ngực Dật Trần rút ra, sau khi thu thập xong ngân châm lúc này mới chậm rãi đứng dậy, nhìn Dật Trần té trên mặt đất kinh ngạc nhìn mình ngẩn người, buồn cười nói: “Đứng lên đi, đã chữa xong.”

Nghe thấy lời nói của Mộ Chỉ Ly, lúc này Dật Trần mới vịn Dật Mộng để đứng dậy, quay đầu đi đem quần áo mình sửa sang lại, thời điểm lần thứ hai quay lại, hai gò má đỏ ửng lên nói: “Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp.”

Thân thể của mình chỉ có mình rõ ràng nhất, hắn cảm giác mình sống nhiều năm như vậy chưa từng có một ngày nào thoải mái giống như hôm nay, rất dễ thở, không khỏi hít sâu một hơi, cả người sảng khoái.

Dật Mộng nhìn đệ đệ của mình trước mắt kia khôi phục bình thường, chuyển ánh mắt nhìn về phía sắc mặt lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly, có chút ngượng ngùng nói: “Đa tạ cô nương cứu giúp, lúc trước. . . . . . Là ta quá gấp gáp rồi, hi vọng cô nương đừng trách.”

Bây giờ nhớ lại cách làm lúc trước của mình, thật sự là có chút ngang ngạnh, may là vị cô nương này không để ý, nếu không hôm nay sợ là đệ đệ không thể tỉnh lại.

Lục dược sư kéo tay Dật Trần, Thiên Lực tràn vào trong cơ thể của Dật Trần bắt đầu kiểm tra tình huống bên trong cơ thể kia, nhất thời cả người ngây người như phỗng đứng yên tại chỗ.

“Này. . . . . . Cái này không thể nào, vết nứt trên trái tim của Dật Trần sao có thể lành lại rồi?” Lục dược sư giọng the thé nói, hắn học y lâu như vậy chưa từng nghe qua chứng bệnh như vậy có thể chữa khỏi ! Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn chữa khỏi hoàn toàn, quả thực chính là thiên phương dạ đàm*(nghìn lẻ một đêm ý là chuyện không thể xảy ra)!

Nhưng mọi việc trước mắt khiến hắn không thể không tin, bởi vì chứng bệnh của Dật Trần thật sự là chữa khỏi hoàn toàn rồi! Nữ tử này rốt cục là dùng phương pháp gì khiến Dật Trần khỏe hẳn? Trong lúc nhất thời, trong lòng Lục dược sư tràn đầy nghi ngờ.

Nương theo câu hỏi của Lục dược sư, bất luận là Dật Trần, Dật Mộng hay là những người khác đều mở to hai mắt nhìn, bọn họ vẫn cho rằng chữa khỏi của Mộ Chỉ Ly là chỉ đem lần phát bệnh này của Dật Trần chữa khỏi, nhưng mà theo Lục dược sư nói chính là chữa khỏi hoàn toàn?

Chứng bệnh của Dật Trần nhiều năm như vậy khám qua danh y, không người nào có thể chữa trị tốt, hôm nay vô tình gặp được một nữ tử như thế, một lần trị liệu của nữ tử này lại chữa khỏi? Trong lòng mọi người quanh quẩn một loại cảm giác không chân thật.

“Bệnh của ta chữa khỏi hoàn toàn rồi?” Dật Trần kinh ngạc hỏi.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Sau này ngươi cũng giống như người bình thường khác, những hạn chế trước kia đều không còn tồn tại.”

Dật Mộng kinh ngạc nói không ra lời, không khỏi nhéo mặt của mình, đợi khi cảm nhận được đau đớn liền nở nụ cười “Haha”, hôm nay thật là một ngày nên vui vẻ!



Nếu như chỉ có lời nói của một mình Mộ Chỉ Ly nàng có thể sẽ có chút ít hoài nghi, bây giờ ngay cả Lục dược sư cũng nói như vậy, chính là công nhận bệnh của đệ đệ thật sự khỏi rồi! Nàng không phải là dược sư, đương nhiên không quan tâm Mộ Chỉ Ly dùng phương thức gì chữa khỏi cho đệ đệ, nàng chỉ cần biết kết quả là được rồi.

Mễ Lan Ba ở trong góc nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng tràn đầy rung động. Chứng bệnh của Dật Trần dưới cái nhìn của mọi người không khác bệnh nan y rồi, nhưng vị nữ tử trẻ tuổi này lai có thể chữa khỏi, dường như nhìn bộ dáng của nàngấy không tốn chút sức nào, đây là y thuật như thế nào?

Xem ra Lưu Di Đan nàng gửi bán hẳn là do chính nàng ấy luyện chế rồi, y thuật tinh xảo như thế luyện đan có cái gì kỳ quái? Điều hắn nghi ngờ chính là một dược sư cấp cao như thế hẳn là đã sớm nổi danh rồi mới đúng, tại sao mình chưa bao giờ nghe qua?

Xem ra chính mình phải cố gắng tìm hiểu một phen rồi, tin tức quan trọng như vậy chắc chắn không thể bỏ qua, nữ tử có y thuật cao siêu như thế tuyệt đối là đối tượng giao hảo của các thế lực lớn.

Nghĩ đến đây, Mễ Lan Ba cũng không tiếp tục đứng ở trong góc nữa, mà là rất nhanh đi đến chỗ đám người Mộ Chỉ Ly.

“Dật Trần công tử, Dật Mộng tiểu thư, đây là làm sao vậy?” Mễ Lan Ba giả vờ nghi ngờ hỏi

“Mễ đại nhân, lúc trước Dật Trần đột nhiên bệnh phát, để trị liệu tốt lúc này mới đem cửa chính đóng lại, vẫn hi vọng Mễ đại nhân thứ lỗi.” Dật Mộng có lễ nói, lấy thân phận của nàng cho dù không giải thích Mễ Lan Ba cũng vô khả nại hà* (không làm gì được), nhưng nàng không phải người như vậy.

Trên mặt Mễ Lan Ba lộ ra một chút giật mình: “Thì ra là thế, đương nhiên là Dật Trần công tử quan trọng nhất. Hôm nay thoạt nhìn khí sắc của Dật Trần công tử rất tốt a!”

Nhìn khí sắc của Dật Trần, trong lòng Mễ Lan Ba càng kinh ngạc, số lần hắn nhìn thấy Dật Trần không ít, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua bộ dáng khí sắc tốt như vậy của hắn, thật sự chữa khỏi hẳn rồi.

Nghe vậy, Dật Trần mỉm cười: “Việc này còn phải đa tạ cô nương kia đã cứu ta, nếu không phải nàng ấy cứu hiện tại sợ là tađã chết rồi.”

“Bệnh đã chữa khỏi rồi, ta đi trước.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, giờ đã không còn sớm, nàng cứu Dật Trần chỉ là vì Mộ Dật Thần, cũng không có ý tứ khoe khoang gì.

Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, Dật Trần vội vàng lên tiếng nói: “Cô nương xin hãy dừng bước, ngươi giúp ta nhiều như thế, ta còn chưa đền đáp ngươi!”

“Không cần để ý, ta cứu ngươi chỉ là vì ngươi giống tên đệ đệ ta mà thôi.”

Giọng nói của Mộ Chỉ Ly truyền vào tai đám người Dật Trần, cước bộ

không dừng, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của đám người Dật Trần.

Nhìn hai người Mộ Chỉ Ly không chút do dự rời đi, trong lòng Dật Trần buồn bã tiếc nuối, ngay cả niềm vui sướng khi được sống lại cũng giảm đi vài phần, cứu mình là vì mình giống tên đệ đệ của nàng ấy sao. . . . . .

Trong lòng Dật Mộng đương nhiên lại càng không rõ tư vị, lúc trước vẫn nghi ngờ Mộ Chỉ Ly có ý đồ khác, cảm thấy chính mình căn bản là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, đối phương vốn dĩ không có ý nghĩ gì, ngay cả trị liệu xong cho Dật Trần cũng không đem hắn để ở trong lòng.

Mễ Lan Ba nhìn biến mất Mộ Chỉ Ly trong tầm mắt, cũng không để ý quá nhiều, dù sao buổi chiều vẫn sẽ gặp lại một lần nữa, bất luận như thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội kết giao!

Trong tửu lâu.

Sau khi Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt rời khỏi từ sân hội đấu giá chính là đến nơi này, bây giờ đã là buổi trưa, sau khi ăn trưa xong buổi đấu giá buổi chiều sẽ bắt đầu.

“Để ta đoán Ly nhi dùng phương thức gì giúp Dật Trần chữa khỏi nhé.” Hàn Như Liệt cười, lên tiếng nói.

“Chàng đoán thử xem? Đoán đúng có thưởng ah!” Mộ Chỉ Ly cười khẽ một tiếng, nàng không tin Hàn Như Liệt có thể đoán được, dù sao Liệt đối với việc về y thuật chính là một chữ cũng không biết.

Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, lông mày Hàn Như Liệt khẽ nhíu: “Là phần thưởng gì? Trước tiên nói ta nghe một chút!”

“Ừ. . . . . .” Mộ Chỉ Ly lúc trước chẳng qua là thuận miệng mà nói, cũng là không nghĩ tới là phần thưởng gì, không khỏi buông tay nói: “Cho chàng nói đi!”

“Tốt, chính là nàng nói nhé.” Hàn Như Liệt nói: “Ta đoán. . . . . . Nàng dùng hồi phục chi lực để chữa khỏi!”



Lần này đến phiên Mộ Chỉ Ly kinh ngạc: “Chàng biết? Làm sao chàng biết được nha?”

“Ta làm sao đoán được nàng không cần quan tâm, dù sao cũng đoán đúng rồi, hiện tại nên nói về phần thưởng nàng đưa cho ta.” Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ giảo hoạt, quan sát Mộ Chỉ Ly dường như là đang cân nhắc muốn phần thưởng gì mới tốt.

Lúc này, Xảo Xảo từ trong Thiên Sát Cổ giới đi ra ngoài, chỉ vào Hàn Như Liệt nói: “Ngươi ăn quịt!”

Mộ Chỉ Ly liền giật mình, sự nghi ngờ lúc trước từ sau khi Xảo Xảo nói ra lời này liền hiểu rõ ra: “Hay, chàng gạt ta!” Mộ Chỉ Ly híp mắt, vung tay vung chân .

“Xảo Xảo, ngươi tiểu nha đầu này xuất hiện không đúng lúc rồi!” Hàn Như Liệt bất đắc dĩ nói, thật vất vả mới có một cơ hội như vậy lại bị tiểu nha đầu này phá hư.

Thiên Mạc Quốc.

“Dật Thần, chàng nói Chỉ Ly bọn họ rốt cuộc đang ở đâu? Rõ ràng là đi theo bọn họ cùng đến Chủ thế giới , nhưng lại không có tin tức của bọn họ.” Thiên nhi nhíu mày nói.

Mộ Dật Thần kéo hai tay Thiên nhi, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng, lên tiếng nói: “Không phải đã nói đường hầm chúng ta đi vào nhất định có vấn đề sao? Thời điểm đi qua đường hầm chắc chắn xuất hiện sai lầm.

Chỉ Ly tỷ bọn họ chắc chắn ở Chủ thế giới, mấy quốc gia gần đây là có khả năng nhất, chỉ cần chúng ta lần này ở tư cách chiến đạt được thứ tự tốt, đi Trì Mân Quốc nói không chừng có khả năng gặp được bọn họ.

Lấy thực lực của Chỉ Ly tỷ cùng với Như Liệt, nếu ở mấy nước chư hầu nhất định sẽ trổ hết tài năng để có cơ hội đi Trì Mân Quốc, cho nên bây giờ chúng ta phải cố gắng tu luyện!”

“Chàng không phải có tâm linh cảm ứng* (thần giao cách cảm) với Chỉ Ly sao? Không có một chút cảm giác?” Thiên nhi nghi ngờ nói.

“Trong lúc mơ hồ có một tia cảm giác, nhưng mà cảm giác này thật sự quá phai nhạt, muốn theo cảm giác này đi tìm tỷ ấy căn bản không thể nào, chỉ có thể xác định tỷ ấy và chúng ta ở cùng một thế giới.”

“Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.” Thiên nhi bình tĩnh gật đầu, từ trước đến nay nàng và Chỉ Ly chưa từng tách ra* (xa nhau), bây giờ không nhìn thấy Chỉ Ly trong một thời gian dài như vậy, đương nhiên trong lòng rất khổ sở, nàng đã quen cuộc sống với Chỉ Ly cùng nhau cố gắng.

Đại Lục Thiên Huyền.

Sau khi Mộ Chi Ly rời đi, Bạch Mạt Lăng và Mộ Thiên Tĩnh liền đến Thiên Âm Môn, dù sao Thiên Âm Môn không thể vô chủ, môn phái của nữ nhi nhà mình đương nhiên bọn họ sẽ trông coi cẩn thận.

Trong mấy ngày nay, Lăng Lạc Trần, Tư Đồ Diêu, Cao Chính Thanh… bằng hữu của Mộ Chỉ Ly đều tới, hỏi thăm tin tức của bọn họ, nhưng bốn người Mộ Chỉ Ly giống như là bốc hơi* (biến mất) khỏi nhân gian rồi, căn bản không có nửa điểm tin tức, khiến mọi người có chút lo lắng.

Cũng may thực lực của bốn người Mộ Chỉ Ly đều không yếu, hơn nữa không phải là một người biến mất, mà là bốn người cùng nhau biến mất thật ra khiến bọn họ yên tâm không ít, lấy thực lực của bốn người bọn họ hẳn là không gặp phải nguy hiểm gì mới đúng, cho nên đám người Bạch Mạt Lăng cũng yên tâm đợi ở Thiên Âm Môn, tin tưởng đám người Mộ Chỉ Ly chắc chắn sẽ trở lại.

Hôm nay, hai người Lăng Lạc Trần và Tư Đồ Diêu lại một lần nữa đi tới Thiên Âm Môn. Từ ngày Ly nhi thành thân, ngăn cách giữa hai người bọn họ hoàn toàn biến mất, lúc trước anh không ra anh, em không ra em lúc này dường như đã trở thành huynh đệ thật sự.

Đối với hai người Lăng Lạc Trần, Bạch Mạt Lăng và Mộ Thiên Tĩnh hiện tại đã rất quen thuộc, về phần tình cảm của bọn họ đối với Ly nhi lại càng hiểu rõ, không thể không thừa nhận hai người bọn họ đều là rất xuất sắc.

Ngay cả Bạch Mạt lăng cũng phải cảm khái vận khí nữ nhi của mình thật là tốt, có nam tử tốt như vậy ái mộ con bé, nhưng bà càng hiểu rõ trong lòng Chỉ Ly chỉ có Hàn Như Liệt, đời này chỉ có thể xin lỗi hai người Lăng Lạc Trần.

“Bá phụ, bá mẫu.” Lăng Lạc Trần và Tư Đồ Diêu nhìn hai người Bạch Mạt Lăng cười, lên tiếng nói.

“Các ngươi đã tới a, nghe nói các ngươi trước đó vài ngày phát hiện một chỗ di tích, hiện tại tu vi tăng lên không ít a.” Bạch Mạt Lăng cười yếu ớt nói, những tin tức này truyền bá cực nhanh, cho dù bà không có cố ý hỏi thăm vẫn biết được một ít.

“Lấy tư chất hai người các ngươi, đột phá đến Càn Khôn Cảnh chắc chắn là chuyện đương nhiên.” Mộ Thiên Tĩnh cũng là cười nói.

Tư Đồ Diêu cười hì hì: “Không dối gạt hai vị, chúng cháu đã đột phá đến Càn Khôn Cảnh rồi.” Lần này thu hoạch của bọn cháu ở trong di tích cũng không ít, thông qua cơ hội này thành công đột phá đến Càn Khôn Cảnh.

“A?” trong mắt Mộ Thiên Tĩnh hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn biết sớm muộn cũng có ngày này, nhưng mà không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy, thật là anh hùng xuất thiếu niên ah, tuổi tác như vậy đã đạt đến Càn Khôn Cảnh, thật sự rất tốt.

“Tốc đội tu luyện này của các ngươi thật khiến người ta kinh ngạc a, hiện tại tâm tư của tất cả các cô nương trong Thiên Âm Môn đều đặt ở trên người của các ngươi nha.” Bạch Mạt Lăng cười giỡn nói.
break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc