Edit: Thảo Nguyễn Beta: Sakura Nghe được lời nói của Phúc bá, Hàn Như Liệt gật đầu đồng ý, hắn vốn là tính toán như thế, nếu như trì hoãn đến sau buổi đấu giá thì cũng thật là nước ở xa không giải được cái khát ở gần.
“Buổi đấu giá lúc chiều chúng ta sẽ tham dự.” Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn về phía Phúc bá bên cạnh lên tiếng nói.
Phúc bá lập tức thông suốt: “Nếu hai vị ở buổi đấu giá gặp được bảo bối yêu thích, hãy lấy xuống tất cả tới đưa đến hậu trường, đến lúc đó sẽ thanh toán tổng thể. Bán đấu giá đan dược này cùng với áo giáp theo lệ thu 5% phí thủ tục, không biết hai vị còn có vấn đề gì nữa không?”
Mộ Chỉ Ly tùy ý khoát tay áo: “Cứ như vậy đi, lựa chọn tới nơi này gửi bán đương nhiên là tin tưởng các ngươi.”
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, Phúc bá lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh* (được sủng ái mà lo sợ): “Đa tạ các hạ tin cậy, bọn ta nhất định tận tâm tận lực, ngày sau nếu cần gửi bán, hi vọng chớ quên phòng đấu giá của chúng ta.”
“Đó là đương nhiên.” Vừa nói xong, Mộ Chỉ Ly kéo tay Hàn Như Liệt cùng nhau đi ra khỏi Giám Bảo Các, chuyện của bọn họ đã hoàn thành, không cần phải tiếp tục đợi thêm nữa.
Nhìn hai người rời đi, trong lòng Phúc bá tràn đầy kinh ngạc, đôi tình lữ này thế nhưng một người là Dược Sư, một người là Chế Giáp Sư, tổ hợp như vậy thật đúng là cường cường liên thủ ah.
Tin tức của hắn luôn tương đối linh thông, bình thường tình lữ như thế hẳn là thanh danh rất lớn mới đúng, sao từ trước đến giờ mình chưa nghe qua? Có phải vừa mới tới không? Ngoại trừ gần đây ở Đông Phương Gia xuất hiện một đôi tình lữ rất nổi tiếng bên ngoài cũng không có đôi tình lữ nào khác.
Nếu không nghĩ ra được, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, Phúc bá vội vàng đi về phía bên trong hội trường đấu giá, tin tức kia phải nhanh chóng thông báo cho cấp trên mới được, nhân vật như vậy luôn là đối tượng bọn họ muốn giao hảo.
Thời điểm đi tới cửa chính, chạm mặt một đám người quần áo hoa lệ đang đi đến, một gã nam tử trẻ tuổi kiểu “Chúng Tinh Củng Nguyệt*(sao vây quanh mặt trăng ý là luôn có người vây quanh và hâm mộ) hướng buổi hội trường đấu giá đi tới, Mộ Chỉ Ly tùy ý nhìn lướt qua hắn, tầm mắt dừng ở giữa người nam tử kia .
Dung mạo của nam tử không tính là anh tuấn, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ* (kỹ càng) sẽ khiến người ta một loại ý nhị nói không ra lời, quý khí cùng với khí chất bẩm sinh kia rất có sức hấp dẫn.
Điều mà Mộ Chỉ Ly để ý đương nhiên không phải là diện mạo của nam tử trước mặt, sở dĩ nàng nhìn nam tử này là bởi vì sắc mặt trắng bệch mà hơi có vẻ bệnh trạng* (trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý) của nam tử trước mặt, hiển nhiên là có bệnh không tiện nói ra.
Hàn Như Liệt nhìn theo tầm mắt Mộ Chỉ Ly thì đã chú ý đến nam tử kia, mặc dù hắn không phải là thầy thuốc, nhưng nhìn một cái cũng có thể nhận ra nam tử kia chắc chắn bị mắc bệnh, bước chân phù phiếm, trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi.
“Ly nhi, nàng nhìn ra hắn mắc bệnh gì?”
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Bệnh bẩm sinh, có thể sống đến bây giờ chắc hẳn bên cạnh hắn cũng có một gã Y sư có trình độ y thuật không thấp.”
Mặc dù hai người đang đàm luận về chuyện của nam tử kia, nhưng nhịp chân của bọn họ vẫn không bởi vì nam tử kia mà chậm lại một chút nào, như cũ không chậm không nhanh hướng bên ngoài đi tới, đối phương chỉ là một người xa lạ, không cần thiết phải cứu chữa.
Nhưng mà, thời điểm hai người Mộ Chỉ Ly đúng lúc đi ngang qua người hắn, nam tử kia đột nhiên ngã xuống, tay phải gắt gao ôm lồng ngực của mình, trên khuôn mặt trắng nõn chân mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ* (đau đớn), ngay cả hô hấp cũng lộ ra vẻ rất là khó khăn.
“Dật Trần!” Một nữ tử vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, vẻ mặt khẩn trương nhìn nam tử té xuống.
Cùng lúc đó, đám người phía sau hắn cũng rối rít quan tâm hỏi, nhưng mà rốt cục là thật lòng hay giả vờ chỉ có trong lòng họ rõ nhất, nhất thời trong đại sảnh phòng đấu giá loạn thành một đoàn.
“Mau đi mời Lục dược sư tới, Dật Trần phát bệnh!” Dật Mộng vội vàng hướng hạ nhân phía sau lên tiếng nói, tại thời điểm này cũng chỉ có nàng tỉnh táo nhất.
Theo âm thanh của Dật Mộng hạ xuống, một gã hạ nhân nhanh chóng hướng bên ngoài chạy đi, dưới tình thế cấp bách đụng phải hai người Mộ Chỉ Ly nhưng cũng không kịp nói xin lỗi đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Cước bộ Mộ Chỉ Ly dừng lại, không vì cái khác, chỉ vì tên của nam tử này. Dật Trần? Chẳng lẽ vìgiống tên Mộ Dật Thần sao?
Ở trong lòng Mộ Chỉ Ly, Mộ Dật Thần luôn chiếm giữ một vị trí quan trọng, mặc dù trước kia là yêu sủng của nàng, nhưng trải qua nhiều năm chung đụng như vậy, hắn sớm đã là người thân quan trọng nhất của Mộ Chỉ Ly, đệ đệ của nàng.
Trước kia bất luận đi chỗ nào, Mộ Dật Thần và Thiên nhi đều ở bên cạnh nàng, hầu như chưa từng tách ra, mà người nàng tin cậy nhất cũng chỉ có bọn họ, đáng tiếc bây giờ nàng đi tới Chủ thế giới, tuy nói không phải là âm dương cách biệt, nhưng cũng là không cùng một thế giới.
Nàng lạc quan nghĩ tới sau này sẽ có cơ hội gặp mặt một lần nữa, chỉ là thời hạn của khoảng thời gian trung gian này không biết là đến khi nào. Lâu nay nàng đều nhớ hai người bọn họ, chỉ là chưa từng nói ra mà thôi, lúc này nghe được cái tên giống Mộ Dật Thần đã chạm đến tiếng lòng của nàng.
Trên mặt Hàn Như Liệt mang theo vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy được cái tên quen thuộc này. Trong nháy mắt đã một năm không nhìn thấy Mộ Dật Thần và Thiên nhi. Thời gian hắn cùng với Mộ Dật Thần hai người quen nhau cũng không tính là ngắn, mà Mộ Dật Thần lại là đệ đệ của Ly nhi, có thể nói trong lúc chung sống trước kia, hai người bọn họ đã sớm trở thành huynh đệ.
Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn Hàn Như Liệt một cái, thấy Hàn Như Liệt hướng nàng khẽ gật đầu, ngay lập tức xoay người hướng chỗ Dật Trần ngã xuống đi tới. . . . . .
Dật Mộng nhìn nữ tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác, nói: “Cô nương đây là?” Trong ấn tượng của nàng không có nhận thức* (quen biết) một vị cô nương như vậy, hẳn là không có kết thù mới đúng.
Mặc dù trạng thái lúc này của Dật Trần không tốt, nhưng cũng thấy rõ cô gái trước mắt, con ngươi trong suốt kia liền như vậy nhìn Mộ Chỉ Ly, dường như có chút nghi ngờ Mộ Chỉ Ly muốn làm cái gì.
“Ta cũng là Dược sư, để ta xem đi, bằng không đợi vị Lục dược sư kia tới đây, có thể đã quá muộn.” Giọng nói của Mộ Chỉ Ly dịu dàng, nhẹ nhàng mà âm thanh lại dễ nghe khiến người khác có cảm giác như tắm gió xuân.
Nghe thấy lời nói của Mộ Chỉ Ly, Dật Mộng lâm vào trong do dự, không thể không thừa nhận những lời nàng ấy nói là đúng, bệnh của đệ đệ nàng biết rất rõ, Lục dược sư muốn chạy tới nơi này chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian.
Dật Mộng liếc mắt nhìn Mộ Chỉ Ly một cái, nói: “Nếu ngươi dám làm điều bất lợi với hắn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Nếu nàng đã ra tay cứu giúp đương nhiên là có lòng tin vững chắc, huống chi nàng cũng không phải là người sợ rước họa vào thân.
Bàn tay trắng nõn kéo tay Dật Trần, nhấc ống tay áo của hắn lên, để lộ ra cánh tay gầy yếu, bởi vì nguyên nhân bệnh không tiện nói ra, cơ thể Dật Trần luôn luôn suy yếu, đương nhiên không thể so sánh với sự cường tráng của những người bình thường.
Mộ Chỉ Ly cũng không quan tâm đến cái khác, trực tiếp xem mạch, nàng tự tin với suy đoán của mình khoảng tám chín phần, về mạng người vẫn nên cẩn thận một chút mới được.
Dật Mộng vốn nghĩ nữ tử trẻ tuổi kia nhưnglại có khí chất phi phàm trước mắt này dùng cái phương pháp gì để cứu đệ đệ của mình, nhìn thấy nàng sờ cổ tay Dật Trần rồi lâm vào trạng thái trầm tư, trong lòng càng không tin tưởng.
Đây là phương pháp xem bệnh gì? Nếu tùy tiện sờ tay như vậy liền có thể biết được bệnh tật, vậy chẳng phải là đường cái đầy dược sư rồi sao? Hay là cô gái này biết được thân phận của Dật Trần, cho nên cố ý lợi dụng cơ hội này muốn lôi kéo làm quen?
Dẫu sao dược sư cũng không có cách nào chữa trị tốt bệnh của Dật Trần, cho dù nàng ta chữa trị thất bại nàng cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, trong đầu sau khi nảy sinh khả năng này, Dật Mộng càng cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác! Tầm mất ngay lập tức nhìn về phía Mộ Chỉ Ly . . . . . .
Thật sự đáng giận! Đệ đệ bẩm sinh mắc loại bệnh này cũng đã rất là đáng thương, lại gặp phải tên lường gạt như vậy! Trên thực tế, Dật Mộng từ trước tới nay tìm không ít dược sư hy vọng có thể trị liệu tốt bệnh của Dật Trần, trong đó những tên lường gạt đương nhiên không ít, cho nên với những người này nàng căm hận đến tận xương tuỷ!
“Đừng giả bộ, bộ dáng ngươi như thế này làm sao có thể trị liệu tốt đệ đệ của ta, ta cho ngươi biết, trị liệu không tốt ta tuyệt đối không cho ngươi chút thù lao nào đâu!” Dật Mộng lạnh lùng nói.
Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, vẫn không để ý tới lời nói của Dật Mộng, trực tiếp đem châm bao lấy ra, cầm lấy một cây ngân châm chuẩn bị đâm vào huyệt vị của Dật Trần.
Dật Mộng thấy Mộ Chỉ Ly không để ý tới lời nói của mình vốn là rất khó chịu, hiện tại đột nhiên trông thấy nàng thế nhưng đâm châm kia về phía đệ đệ của mình, không khỏi lập tức lên tiếng ngăn cản: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi rốt cuộcmuốn cứu người hay hại người?”
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lộ vẻ không kiên nhẫn nhìn về hướng Dật Mộng, mình có lòng tốt cứu người, nữ tử này lại quấy rầynhư vậy?
“Muốn ta cứu hắn thì câm miệng đi!” Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói.
Bị Mộ Chỉ Ly quát như vậy, Dật Mộng cũng choáng váng, đã bao lâu rồi không người nào dám dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng? Nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
Dật Trần hướng Dật Mộng khoát tay áo, ý bảo Dật Mộng không nên lên tiếng quấy rầy. Chẳng biết tại sao, nữ tử trước mắt làm cho hắn nảy sinh một cảm giác tín nhiệm không cần lý do, cảm giác như vậy rất kỳ lạ, nhưng chính là sự nảy sinh kỳ quái như vậy.
Thân thể của mình chính mình hiểu rất rõ, dù sao mình cũng sống không được bao lâu, cho dù lần này rời đi thì như thế nào? Cũng không cần liên lụy người trong nhà.
Nhìn thấy động tác của Dật Trần, Dật Mộng lúc này mới ngậm miệng lại, vẫn như cũ ở một bên cảnh giác nhìn Mộ Chỉ Ly, nếu như nàng ta có bất kỳ hành động bất lợi gì nàng tuyệt đối sẽ ngăn cản trước tiên!
Về phần những người khác lúc này cũng là hai mặt nhìn nhau, ngay cả Dật Mộng cũng không có cách nào chớ nói chi là bọn họ, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, xem nữ tử này thái độ kiệu ngạo như thế có phải hay không thật sự có bản lãnh!
……………
Biết rõ những bảo bối này chắc chắn đều là thật, nhưng hắn vẫn muốn xuống nhìn một chút, thậm chíhắn hy vọng có thể tìm được người bán đấu giá, chính hắn cũng muốn mua một viên Lưu Di Đan.
Khi hai người đi ra, điều đầu tiên Phúc bá nhìn thấy chính là Mộ Chỉ Ly đang chữa bệnh cho Dật Trần, bước chân không khỏi ngừng lại.
Mễ Lan Ba đang muốn nhanh chóng nhìn thấy đan dược kia, không nghĩ tới Phúc bá đột nhiên ngừng lại, suýt nữa đụng phải, lập tức không khỏi lên tiếng hỏi: “Phúc bá, sao ngươi đột nhiên dừng lại?”
Phúc bá lúc này mới nhớ tới Mễ Lan Ba ở phía sau, vội vàng cung kính nói: “Mễ đại nhân, cô nương đến đây gửi bán Lưu Di Đan đang ở chỗ này!”
Nghe được lời nói của Phúc bá, tầm mắt của Mễ Lan Ba liền chuyển hướng về phía đại sảnh, lúc này mới chú ý tới vốn là đại sảnh trống trải lúc này có một đám người vây quanh, nhất thời đúng là có chút thủy tiết bất thông* (nghĩa ở đây có lẽ là không thể đi qua được)
Nhưng mà sau khi hắn thấy rõ người té xỉu kia, sắc mặt hắn đột nhiên biến hóa, đây không phải là Dật Mộng sao? Nói như vậy người té trên mặt đất chính là Dật Trần.
Người bình thường đối với bệnh của Dật Trần không biết, nhưng hắn cũng có nghe qua, nghe nói những năm gần đây đã tìm rất nhiều danh y, nhưng vẫn không tìm được người có khả năng đem bệnh của hắn chữa khỏi, chỉ có Lục dược sư có khả năng áp chế bệnh này, nhưng mà trị ngọn không trị gốc* (chữa không khỏi hoàn toàn).
Vị cô nương này lại đang chữa bệnh cho Dật Trần? Nếu lúc trước Phúc bá không thông báo cho hắn, nàng này có Lưu Di Đan, hắn nhất định sẽ cho rằng nữ tử này là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhưng cảm giác bây giờ của hắn lại hoàn toàn không giống với lúc trước.
Tạm thời không nói Mộ Chỉ Ly có phải hay không luyện chế ra Lưu Di Đơn, chỉ là nàng có thể lấy ra cũng đã cực kỳ không đơn giản rồi, độ khó* (mức độ khó khăn) của việc luyện chế ra Lưu Di Đan này có thể nghĩ mà thôi? Dược sư có thể luyện chế ra nó chắc chắn là sự tồn tại lông phượng và sừng lân* (chỉ độ hiếm có).
Nếu như không phải là nàng luyện chế ra, như vậy phía sau nàng nhất định có một vị Lão sư y thuật thông thiên, nếu như là chính nàng luyện chế ra, vậy càng kinh khủng. Nói không chừng nàng ta thật sự có khả năng trị liệu tốt cho Dật Trần?
“Mễ đại nhân, chúng ta?” Phúc bá thử dò hỏi, theo lý thuyết bọn họ bán đấu giá mở cửa làm ăn, đối phương té xỉu như vậy ở cửa chính thật sự có chút không thích hợp, huống chi Mễ đại nhân không phải là muốn đến đây xem cô nương gửi bán đan dược sao?
Trong lòng hắn hiểu rõ, mặc dù mình có danh vọng và địa vị, nhưng ở trước mặt Dật Mộng và Dật Trần vẫn không là cái gì cả.
“Cởi áo ra.” Mộ Chỉ Ly nhìn quần áo dày cộm của Dật Trần cau mày nói, nếu chỉ có một chiếc áo mỏng, thì châm cứu như vậy cũng không sao, nhưng mà quần áo dày như thế căn bản không thể làm được.
“A?” Dật Mộng kinh ngạc nói, chỉ cảm thấy mình có phải nghe lầm rồi hay không.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của Dật Mộng, Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng giải thích: “Nương tử của ta muốn giúp hắn châm cứu, áo quá dày không có cách nào để tiến hành chữa trị được.”
Từ trong miệng của Ly Nhi, hắn đối với cuộc sống trước kia của Ly nhi cũng có chút hiểu rõ nhất định, phải thừa nhận rằng cuộc sống như thế nếu không phải do Ly nhi miêu tả ra, hắn căn bản là không thể nào tin tưởng, cho nên đối với tình hình chữa trị đặc biệt này, nhìn thấy thân thể của nam tử khác, hắn cũng không để ý quá mức.
Nghe thấy lời giải thích của Hàn Như Liệt, Dật Mộng lúc này mới hiểu, cũng không có phản đối Mộ Chỉ Ly, mà là trực tiếp cởi áo của Dật Trần, lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Sắc mặt Dật Trần đã biến thành trắng bệch, thậm chí trên khuôn mặt hắn mơ hồ phiếm một tia xanh tím, hắn thiếu dưỡng khí ngay cả một câu, nói cũng không được, đương nhiên không có lý do cự tuyệt.
Thấy Dật Mộng phối hợp, sắc mặt Mộ Chỉ Ly trông tốt hơn mấy phần, ngân châm trong tay nhanh chóng mà tinh chuẩn* (chuẩn xác) đâm vào các huyệt vị trên ngực của Dật Trần, mà Hàn Như Liệt cũng đứng ở một bên chăm chú xem.
Ly nhi đã đem bản đồ huyệt vị thân thể con người giao cho hắn, chỉ là hắn không có cơ hội luyện tập mà thôi, hôm nay đúng lúc được nhìn thấy.
Dật Mộng hướng người bên cạnh một ánh mắt, người nọ lập tức đem cửa chính nơi bán đấu giá đóng lại, Dật Trần là thân phận gì, sao có thể để người khác nhìn thấy cảnh này?
Cửa chính buổi đấu giá bị đóng lại, Mễ Lan Ba vẫn ở trong góc yên lặng chú ý không có ai phát hiện ra, đổi lại người bình thường muốn đem cửa chính của hội trường buổi đấu giá kia đóng lại, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép, nhưng đối phương là Dật Mộng, kia hết thảy đều không giống.
Trong lòng hắn hiểu rõ thời gian trị liệu này chắc chắn không dài, cho dù Mộ Chỉ Ly nguyện ý, Dật Mộng cũng tuyệt đối không bằng lòng, huống chi buổi chiều còn tiến hành buổi đấu giá.
Khi Mộ Chỉ Ly đâm một cây ngân châm vào trái tim của Dật Trần, Dật Mộng cảm thấy trái tim mình như nhảy ra khỏi cổ họng, ai cũng biết tầm quan trọng của trái tim, có thể nói một khi đâm ngân châm vào đây chính là nhất định phải chết không thể nghi ngờ a!
Nàng muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn ánh mắt kia của đệ đệ dần ảm đạm đi, nàng chỉ có thể tin tưởng nữ tử trước mắt này! Nếu nàng ta không chữa trị, hôm nay sợ là đệ đệ cũng không có cách nào sống được.
Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, Dật Mộng không phát ra chút âm thanh nào, sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly trị liệu, từ nhỏ đến lớn quan hệ giữa nàng và Dật Trần luôn rất tốt, mỗi lần nhìn đệ đệ suy yếu nàng rất đau lòng.
Nàng từ chỗ của Lục dược sư biết bệnh của đệ đệ càng ngày càng nghiêm trọng, sống không được bao lâu nữa, nhưng nàng vẫn không muốn đối mặt với thực tế, chỉ hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Tuy nhãn giới*(tầm nhìn) như Mễ Lan Ba, tại thời điểm nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đâm một châm vào trái tim của Dật Trần cũng nhịn không được nữa hít một hơi lãnh khí, lá gancủa nữ tử này có phần quá lớn rồi, chỉ là nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Chỉ Ly thì trái tim hắn cũng buông lỏng mấy phần.
Sau khi Lục dược sư nghe tin tức hạ nhân truyền về thì vội vã ngựa không dừng vó* (ý ở đây là chạy không ngừng nghỉ) tới phòng đấu giá, hắn không nghĩ tới mình không ở bênh cạnh Dật Trần một lúc thôi hắn liền phát bệnh. Thân là dược sư của Dật Trần, hắn đối với bệnh của hắn hiểu rất rõ, thời điểm trên đường này chạy tới trong lòng cũng trầm trọng hơn.
Khi Lục dược sư mở cửa chính phòng đấu giá ra, đúng lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đâm ngân châm vào, thậm chí hắn muốn ngăn cũng không kịp, bởi vì ngân châm đã đâm vào rồi!
Lục dược sư quả thực muốn điên lên rồi, nữ tử trước mắt này căn bản là một người điên! Trái tim của Dật Trần vốn có bệnh, thế nhưng còn dùng ngân châm đâm vào trái tim hắn, đây còn có thể sống ư?
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Ngươi làm như vậy Dật Trần sẽ chết !” Lục dược sư tức giận trách cứ, trong mắt tràn ngập thương tiếc, tuy hắn chỉ là dược sư của Dật Trần, nhưng chung đụng* (sống chung) nhiều năm như vậy sớm đã có tình cảm, bây giờ nhìn thấy nàng làm như vậy đương nhiên rất khác thường.
Nghe được lời nói của Lục dược sư, trong lòng Dật Mộng phát khổ, nhưng mà việc đã đến nước này chỉ mongcô gái trước mắt có thể có biện pháp. Từ đầu đến cuối sắc mặt Mộ Chỉ Ly luôn trầm tĩnh lạnh nhạt như vậy, khiến nàng không khỏi tin mấy phần.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lục dược sư nói: “Ta bây giờ đang trị liệu cho hắn, ngươi không nên quấy rầy.” Nàng cũng cảm nhận được sự khổ tâm của Lục dược sư, trên thực tế đổi lại bất kỳ một gã dược sư nào cho dù là ông nội còn sống trên đời thấy cách làm như thế cũng có ý nghĩ giống nhau, đó chính là Dật Trần chắc chắn sẽ chết.
Lục dược sư nhìn bộ dáng kiên quyết của Mộ Chỉ Ly liền hét lên: “Ngươi theo ai học y thuật vậy? Biện pháp ngươi chữa bệnh như vậy không phải cứu người mà là giết người!”
Lúc hắn xem, Dật Trần căn bản cũng không có khả năng sống sót, đương nhiên nói chuyện cũng sẽ không khách khí.
Bệnh của Dật Trần vốn là do trên trái tim có vết nứt, bệnh di truyền bẩm sinh, trên cái thế giới này những chỗ khác thủng đều có thể lành lại, nhưng trái tim không có khả năng tự mình chữa trị.
Vết nứt này vốn không được xem là lớn, nhưng theo sự lớn lên của Dật Trần, vết nứt kia đương nhiên là càng ngày càng lớn, đến nỗi hô hấp vô cùng khó khăn, thời điểm mỗi lần hắn phát bệnh mình đều ở bên cạnh hắn, có thể dùng bí pháp của mình cứu chữa cho hắn.
Chỉ là bây giờ cứu chữa khó khăn hơn, những ngày tiếp theo sợ là căn bản không có biện pháp chữa khỏi. Trong lòng hắn đối với điểm này hiểu rất rõ, nhưng theo hắn nghĩ dù là sống thêm một ngày cũng tốt, mà tất cả đều bị nữ tử trước mắt này phá hư.
Mộ Chỉ Ly không để ý tới khuôn mặt tức giận của Lục dược sư nữa, trong lúc đó hai tay biến ảo, Thiên Lực kia nhanh chóng tràn vào trong ngân châm, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngân châm đã tách khỏitay của Mộ Chỉ Ly, nhưng ngân châm kia vẫn như cũ chính mình không ngừng nhảy, giống như có linh tính* (trí thông minh).
Trong đó người quan sát tỉ mỉ hơn cả là Dật Mộng, nàng kinh ngạc phát hiện những thứ ngân châm này dao động vậy mà có quy luật, theo một quỹ tích chuyển động, điều này không khỏi cũng quá thần kỳ đi!
Sau khi Lục dược sư nhìn thấy một màn này cũng ngậm miệng lại, chỉ không hiểu rõ đây rốt cuộc là làm như thế nào.
Thời điểm trong lòng mọi người rối rít suy đoán, tâm trí Mộ Chỉ Ly đang đặt ở cây ngân châm kia trên trái tim cuả Dật Trần, nàng chưa rót lực vào cây ngân châm này, mà cây ngân châm này là cây quan trọng nhất.
Bàn tay trắng nõn nắm ngân châm, hồi phục chi lực trong cơ thể theo ngân châm nhanh chóng tràn vào trái tim Dật Trần, khi hồi phục chi lực tiến vào trái tim Dật Trần, một cổ cảm giác hoàn toàn khác biệt bao vây Dật Trần.
Vết nứt trên trái tim hắn dưới tác dụng của hồi phục chi lực đang nhanh chóng chữa trị, tốc độ quá nhanh khiến trong lòng Mộ Chỉ Ly có chút kinh ngạc.
Nàng vẫn biết tác dụng chữa trị của hồi phục chi lực rất cường đại* (mạnh mẽ), nhưng do hồi phục chi lực trong cơ thể nàng không ít, cho nên cảm giác không rõ ràng. Hiện tại nàng chỉ đem một phần nhỏ hồi phục chi lực vào trong cơ thể Dật Trần, trái tim hắn được chữa trị với tốc độ nhanh chóng mắt thường có thể nhìn thấy rõ.
Như vậy, bệnh này của Dật Trần coi như là chữa khỏi hoàn toàn. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mộ Chỉ Ly cũng không thể không làm gì, cho nên chỉ có thể giả vờ rất tốn công vân vê ngân châm kia.
Tầm mắt của Dật Mộng vẫn dừng ở trên người Dật Trần, nàng hi vọng đệ đệ có thể tỉnh lại một lần nữa, nhưng mà sau một khắc nàng cũng kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt đệ đệ đang nhanh chóng chuyển biến tốt.
“Có hiệu quả rồi!” Dật Mộng vui vẻ nói.
Tất cả mọi người vốn bị châm pháp rối mắt của Mộ Chỉ Ly hấp dẫn, bây giờ thấy Dật Mộng kêu như vậy, lực chú ý của mọi người liền chuyển đến trên mặt của Dật Trần, lúc này mới phát hiện khuôn mặt kia của Dật Trần vốn trắng bệch và phiếm xanh tím thế nhưng đang dần dần chuyển thành màu hồng nhạt!
Lông mày và lông mi rung nhẹ, Dật Trần chậm rãi mở hai mắt ra, từng chút một ánh mắt đã nhìn rõ hơn, trong khi thấy hốc mắt hồng hồng của Dật Mộng thì không khỏi lên tiếng nói: “Tỷ”