Ôn Luân não động có chút lớn, Đại Hùng liền có chút đau đầu.
Tức phụ luôn khai não động, y phụ trách bổ sung; nhưng mà lần này tức phụ não động đại khai, y cảm thấy chính mình có chút bổ sung không nổi.
Cố tình, Hoa Vĩnh còn đến đá một cước.
Ôn Luân cùng Hoa Vĩnh hai người ở trong sân nói chuyện, bát trà lớn mang lên, làm một chén lại một chén, không biết còn cho rằng bọn họ là hai giang hồ hiệp khách. Mà trên thực tế đâu? Bọn họ chính là đang thảo luận bột đánh răng nha.
“Bột đánh răng từ cổ trà trăm năm, cái này có thể trở thành phẩm bài cao đoan đó nha.” Ôn Luân thấy Hoa Vĩnh mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, liền nói thẳng, “Chính là bán rất đắt đó.”
Hoa Vĩnh cùng Đại Hùng tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ.
Diêu Thanh ở một bên nghe, cảm thấy kỳ quái, tiên sinh nói đến những việc của thương nhân một chút cũng không kiêng dè. Không phải khinh, ức thương nhân là kẻ bất tài, mới là chính đồ sao?
Ôn Luân vỗ vỗ bả vai Diêu Thanh: “Chỉ có một cái phối phương từ cổ trà trăm năm, sản phẩm liền chỉ có một. Hoa thúc, thêm lá trà vào trong bột đánh răng, hẳn là yêu cầu đối với lá trà cũng không cao đi?”
Hoa Vĩnh gật đầu: “Không tồi.”
Ôn Luân thêm trà cho Hoa Vĩnh. Vườn trà đi chính là lộ tuyến cao đoan, bộ phận ngắt lấy có ba loại, một mầm, một mầm một ngọn, một mầm hai ngọn. Nhưng trên thực tế, ba bốn măn sáu lá cũng có thể lợi dụng. Nguyên liệu chế tác trà bánh, bột trà, chính là đến từ một phần này.
“Cũng có thể đem lá trà khác thêm vào trong bột đánh răng, đổi thành một phẩm bài khác.” Ôn Luân nghĩ nghĩ, đột nhiên ý thức được một vấn đề, “Vườn trà chúng ta hình như còn chưa có tên nha?”
Đại Hùng thiếu chút nữa sặc, nhanh chóng đem một miệng trà uống xuống: “Đệ vừa nghĩ ra sao? Trà lâu cũng không có tên đó.”
Diêu Thanh kỳ quái: “Trà lâu không phải tiên sinh cố ý để trắng sao?” Nhóc còn nghe được không ít người tán dương đâu!
Cho nên trà lâu tên gọi liền là trà lâu. Ôn Luân xấu hổ mà khụ một tiếng: “Không phải, là ta quên, cứ như vậy đi. Cái chuyện đặt tên cho vườn trà thì trước để đó. Hoa thúc, ta còn có một ý tưởng. Có thể đem bột đánh răng làm thành vị hoa quả cùng vị hoa hay không?” Bột đánh răng có vị hoa quả cho nhi đồng dùng, bột đánh răng vị hoa cho nữ nhân dùng, thay đổi một loại hương có thể biến thành một chủng loại khác, hoàn toàn có thể làm thành hai dòng sản phẩm.
Hoa Vĩnh nghĩ nghĩ: “Cái này cũng không khó.”
“Ân, có thể đem cây kim ngân trong thôn trồng dùng. Còn có loại thảo dược khác có lợi cho răng miệng lại tương đối dễ dùng hay không?” Nói như vậy, bột đánh răng dành cho nam sĩ lựa chọn sẽ thiếu một ít, bách thảo hệ liệt hẳn là cũng không tồi, như là bạc hà linh tinh này nọ.
Hoa Vĩnh trước mắt sáng ngời, trực tiếp từ trên băng ghế đứng lên: “Đúng nha! Ta như thế nào không nghĩ tới!” Hắn đi vòng quanh cái bàn ba vòng, trong miệng liệt kê ra một chuỗi dược thảo, “Không được, ta phải trở về tìm phụ thân thương nghị một chút. Ôn đại thiếu gia đợi ta mấy ngày đi.”
Ôn Luân đương nhiên là trực tiếp cho đi, quay đầu nhìn về phía Đại Hùng: “Thoạt nhìn, chúng ta có lẽ yêu cầu một cửa hàng khác, còn có nhân thủ nữa.”
Đại Hùng nghĩ nghĩ: “Nhân thủ đủ dùng. Vườn trà trừ bỏ hai mùa xuân thu, hẳn là cũng không quá bận. Bỏ ra chút thời gian vẫn được… Làm bột đánh răng hẳn là không khó đi?”
Ôn Luân dùng một loại ánh mắt nhìn giai cấp bóc lột mà nhìn Đại Hùng, nhưng khi tưởng tượng chính mình cũng là như vậy, cậu liền thu hồi tầm mắt, quay lại bắt đầu giảng bài cho Diêu Thanh: “A Thanh vì cái gì cảm thấy muốn ức thương (ức hiếp, dìm, đẩy)?”
Đại Hùng bị Ôn Luân nhìn đến tô tô trong tim, ngại Diêu Thanh ở đây, cũng không dám có động tác gì, vừa lúc nghe được có người gõ cửa, liền trực tiếp đi mở.
Nhà trong phủ thành, hiện tại cũng chỉ có ba người bọn họ. Lý Nhị bọn họ ban ngày tất cả đều đến trà lâu hỗ trợ.
Cù Văn Tinh không dự đoán được là Đại Hùng tự mình mở cửa, mặt già gần như xơ cứng kia cũng không khỏi lộ ra biểu tình giật mình: “Hùng đại nhân.”
Chẳng sợ cùng Đại Hùng tiếp xúc qua, Đại Hùng thực tế tuổi cũng không lớn, nhưng trong mắt dân chúng Tề Quốc, vị Trấn Nam tướng quân này cũng là thuộc loại nhân vật truyện kỳ. Nhân vật truyện kỳ như vậy thế nhưng tự thân mở cửa cho mình, Cù Văn Tinh có chút không chịu nổi. Hắn hồi tưởng một chút, cho dù là chính mình cũng chưa từng mở cửa cho người khác.
Chờ Đại Hùng mang theo Cù Văn Tinh đi đến trong viện, Cù Văn Tinh không khỏi dừng chân lại.
Ôn Luân đang ra đề mục cho Diêu Thanh: “Nông dân trồng trọt, sĩ tộc quản lý quốc gia, A Thanh cho rằng thương nhân chính là không tự sản xuất sao?”
Diêu Thanh gật đầu.
Ôn Luân nói tiếp: “Chúng ta đặt ra một ví dụ. Ví dụ như Đại Trà thôn chúng ta, hiện tại nhà nhà đều có khách nhân đúng hay không?”
Diêu Thanh tiếp tục gật đầu: “Đúng.”
“Được. Giả thiết nhà thôn trưởng lúc này đây có khách nhân, có một tiểu hài nhi nghịch ngợm gây sự, đập vỡ vài cái bát đĩa nhà thôn trưởng. Lúc này thôn trưởng liền yêu cầu đi mua bát đĩa, nếu mua không được, ngày hôm sau sẽ không đủ bát dùng. Nhưng mà, ngày hôm sau thôn trưởng phải mang khách nhân đi hái trà chơi, thương lượng xong giá tiền là mười văn tiền. Trong thị trấn, một cái bát là ba văn tiền, có người bán hàng rong trực tiếp gánh vào trong thôn, bán mười cái ba mươi ba văn tiền. Thôn trưởng lựa chọn mất thêm ba văn tiền, hay là kiếm thêm mười văn tiền nha?”
“Di?” Diêu Thanh chớp mắt một chút, “Tiền đập vỡ bát đĩa, khách nhân sẽ bồi thường. Cho nên thôn trưởng tương đương kiếm mười văn tiền, còn đổi bát đĩa mới. Người bán hàng rong cũng kiếm được ba văn tiền. Một nhà khách nhân cũng có thể thuận lợi ngày hôm sau đi chơi hái trà.”
Ôn Luân gật gật đầu: “Ở trong này, bát đĩa chính là thương phẩm. Tác dụng của thương nhân chính là giúp hàng hoá lưu thông, đem thương phẩm đưa đến tay người cần.”
Diêu Thanh nghĩ nghĩ: “Ở trong này, hái trà du ngoạn cũng là thương phẩm, nhưng là loại thương phẩm này vô pháp lưu thông, vì thế cần khách nhân tự mình tới cửa… Thương nhân là thôn trưởng. Học thành các môn văn võ cùng kỹ thuật, để buôn bán cùng đế vương. Hoàng Thượng là thương nhân lớn nhất!” Cho nên mới không nên ức thương? Mình hiện tại vừa học văn vừa học võ, về sau có phải cũng muốn bán cho Hoàng Thượng hay không? Mình không muốn bán đi a!
Ôn Luân xoa xoa đầu Diêu Thanh: “Vấn đề này, chờ ngươi trưởng thành chậm rãi nghĩ đi.”
Mặt Diêu Thanh lộ vẻ nghi hoặc, luôn cảm thấy còn có chút địa phương mình không biết rõ, nhưng là cố tình lại không nghĩ ra được, đột nhiên nhìn đến Đại Hùng cùng Cù Văn Tinh đứng chờ ở một bên, liền đứng lên nhanh chóng thi lễ: “Gặp qua Cù gia gia.”
Cù Văn Tinh cười gật đầu: “A Thanh hảo.” Đứa nhỏ này… Ai, không phải là thương nhân nha.
Có khách nhân đến, Diêu Thanh tự giác về thư phòng ôn tập. Tiên sinh nói muốn đưa hắn vào thư viện, hắn không thể để tiên sinh mất mặt. Cho dù tuổi hắn còn nhỏ, cũng không đọc sách kém hơn người khác là bao. Diêu Thanh vừa nghĩ vừa đi đường, hai chân vướng một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất. May mắn trong viện cỏ cây xanh um, hắn nghiêng người qua một bên, ôm lấy một cái cây, một lúc lâu không động.
Ôn Luân vừa thấy, còn tưởng rằng đụng phải: “A Thanh, đụng phải hay là sái chân? Để Đại Hùng thúc đưa con trở về phòng.”
Diêu Thanh soạt một cái buông thân cây ra, nhảy lên đường mòn, lắp bắp: “Không, không cần!” Lỗ tai đỏ bừng, bay nhanh mà biến mất ở trong sân.
Cù Văn Tinh mỉm cười: “A Thanh thật sự là thông minh.”
Cái gọi là vuốt mông ngựa nha, khích lệ đại nhân không bằng khích lệ tiểu hài tử, con của mình được tán dương, tâm tình cha mẹ luôn phá lệ sảng khoái.
Ôn Luân vừa lộ ra một cái tươi cười, lại nghe được có người gõ cửa.
Lần này cũng không cần Đại Hùng đi mở cửa, tùy tùng đi theo Cù Văn Tinh tới thập phần có mắt mà đi ra, trong chốc lát có một người thư sinh trung niên đi đến.
Người này Ôn Luân không biết, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Ngài là?”
Thư sinh trung niên tươi cười hiền lành, khiêm cung hữu lễ: “Gặp qua Hùng đại nhân, gặp qua Ôn tiên sinh. Tiểu đệ họ Tống, tên một chữ Lâm. Mạo muội tới chơi, còn thỉnh nhị vị bao dung.”
Ôn Luân vẫn là nghi hoặc: “Gặp qua Tống tiên sinh.”
Tống Lâm liền nói không dám, sau đó đối với Cù Văn Tinh đứng một bên, sớm đã sợ ngây người nói: “Đây chắc là Cù lão tiên sinh đi.”
Cù Văn Tinh nhờ vào nhiều năm tu dưỡng, tốt xấu cũng hồi lễ, lời nói ra vẫn là mang theo kinh ngạc: “Xin hỏi Tống tiên sinh có phải hay không là thái tử…” Tống Lâm thập phần nổi danh, người này cũng coi như là chi chính đi theo của thái tử, chuyên phụ trách những việc phi thường phức tạp, cơ hồ chính là lá cờ đối ngoại của Đông Cung. Sao Hùng gia lại có thể chiêu đến một pho tượng đại phật như này?
Thái tử? Ôn Luân nhìn thoáng qua Đại Hùng: huynh nhận thức thái tử?
Đại Hùng lắc đầu: không biết.
Tống Lâm cũng là một người sảng khoái, hoặc là nói, gã là một người rất có ánh mắt, thấy những người khác không thích vòng vo, gã nói chuyện cũng trực tiếp luôn: “Vừa lúc Cù lão tiên sinh cũng tại, Tống mỗ cũng bớt một chuyến công phu. Chuyện là bởi vì vài cái gối ôm…”
Gối ôm chính là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, trên thực tế nghi vấn của Tống Lâm, hoặc nên nói là nghi vấn của thái tử, trên cơ bản không có liên quan gì đến gối ôm.
“Thái tử điện hạ có chút nghi hoặc đối với sản lượng của gối ôm. Theo chúng ta hiểu biết, trong khoảng thời gian này có thể làm ra gối ôm hẳn là chỉ có bao nhiêu đó thôi, nhưng trên thực tế gối ôm bán đi ra lại xa xa vượt qua con số này. Cũng không biết là hai vị là làm như thế nào? Hai vị hẳn là cũng không có tích hàng trước đi.” Tống Lâm vốn nghĩ việc này không đáng lo, nhưng khi điều tra ra kết quả, bản thân gã cũng hoảng sợ, “Yên tâm, thái tử điện hạ chỉ là tò mò mà thôi.”
Vô luận là Ôn Luân hay là Cù Văn Tinh, đều hiểu được thái tử là sẽ không đến đoạt sinh ý. Lui một vạn bước mà nói, nếu thái tử muốn cướp sinh ý, ích lợi của Ôn Luân cũng sẽ không bị ảnh hưởng, hiện nay những thiết kế đó chỉ có Ôn Luân mới có thể vẽ ra. Trên thị trường không phải là không có hàng nhái, nhưng toàn đều là những thứ không đâu vào đâu.
Cù Văn Tinh lại càng thêm không sợ. Đứng sau hắn chính là công bộ thượng thư, trọng thần đương triều. Thái tử điện hạ tuổi tác còn nhỏ, mặc dù là hoàng gia, lại chiếm danh phận thái tử, nhưng trên thực tế, tác dụng cùng quyền lực đều so ra kém Cù thượng thư.
Ôn Luân cùng Cù Văn Tinh liếc nhau, Ôn Luân nói thẳng: “Đáp án rất đơn giản, chính là sản xuất dây chuyền*.”
Tại Tề Quốc, nếu một người là thợ mộc, vậy hắn phải trực tiếp từ xử lý vật liệu gỗ, thẳng đến chế tác các loại gia cụ toàn bộ đều là một người làm, hoàn toàn không giống như hiện đại phân công minh xác.
Như vậy mặc dù có thể bồi dưỡng toàn tài, thậm chí là đại sư, nhưng thương phẩm bình thường cũng không yêu cầu cao đến như vậy nha.
“Một người chuyên môn cắt vải, một người chuyên môn may chỉ, một người chuyên môn nhét bông vào trong, một người chuyên môn kết thúc. Nếu nhiều người mà nói, còn có thể phân chia càng cẩn thận hơn.” Ôn Luân như có điều chỉ điểm, nói thêm một câu, “Cũng có thể áp dụng được vào việc khác.”
Tống Lâm đột nhiên từ trên băng ghế đứng lên, đối với Ôn Luân vái chào: “Tiên sinh đại tài, học sinh thụ giáo.” Nói xong, không còn dùng ánh nhìn tán thưởng vãn bối nữa, ngược lại còn mang theo tràn ngập khâm phục nhìn cậu.
Ôn Luân dần dần cảm nhận được cảm giác như có người khổng lồ đứng trên vai. Sản xuất dây chuyền cái gì, tại hiện đại là thường thức thôi, nhưng tại Tề Quốc này, nó liền thành tri thức. Trong tay Ôn Luân, cũng chỉ có thể dùng làm sinh ý gối ôm, nhưng là trong tay Tống Lâm, thái tử, thậm chí là đế vương quốc gia này, không biết sẽ có thể phát sinh cái dạng thay đổi gì?
Ôn Luân cũng không biết cái quá trình này cuối cùng sẽ dùng tới nơi nào, chỉ biết là cũng không lâu sau, Hùng gia chiếm được một gian cửa hàng tại An Giang thành, còn có thêm một đống bạc thưởng. Thái tử điện hạ này, thật sự là hiểu rõ thức thời, buồn ngủ liền đưa đến gối đầu.