Sau khi Hùng gia ở tại phủ thành được một tháng, thì nhận được thiệp mời từ Ôn gia.
Hôn kỳ của Ôn Bảo Thục cùng Lưu Kiến Minh đã định ra rồi, ngay tại nửa tháng sau.
Ôn Luân đối với thời điểm đang vội như hiện nay, còn toát ra tin tức thêm phiền, cảm thấy thập phần không thoải mái. Hơn nữa cậu còn có ác cảm đối với Ôn Bảo Thục, hạ nghi (lễ vật, chúc mừng) cái gì, tất cả đều giao cho Hoàng Chân đi chuẩn bị. Nếu không phải điều kiện không cho phép, người khác cũng không muốn đi.
“Ta sinh bệnh được không?” Ôn Luân hoàn toàn là tân thủ trong việc buôn bán, Đại Hùng tuy rằng có kinh nghiệm quản lý nhiều hơn Ôn Luân, nhưng chiến trường cùng thương trường là hai việc hoàn toàn khác nhau, cái thường dùng chính là mưu trí. Còn phương diện thao tác thực vụ, y cũng còn cần chậm rãi sờ.
Đại Hùng trả lời thư tín, quay đầu hôn Ôn Luân một cái: “Đừng nguyền rủa chính mình.” Muốn sinh bệnh cũng là người khác sinh, nào có ai lại ngóng trông chính mình sinh bệnh?
Xin nghỉ bệnh cũng không được? Ôn Luân tức giận đến thiếu chút nữa bẻ gãy bút lông. Cậu theo bản năng mà xoa xoa dạ dày, cảm giác còn chưa kịp ăn tiệc rượu kia, dạ dày đã bắt đầu co rút.
Nhưng mà, tình huống thực tế so với Ôn Luân đoán trước, còn tốt hơn rất nhiều.
Ngày đó, tất cả mọi người trong Ôn gia đều rất bận rộn.
Ngay cả thân thể còn chưa khỏe hẳn như lão Huyện Bá, cũng ngồi trong đại đường cùng khách hàn huyên nói chuyện với nhau.
Lưu thị làm chủ mẫu càng là vội đến xoay quanh.
Dư lại Ôn Thành, Ôn Vũ Trạch, Ôn Cảnh Thịnh ba nam nhân, phải phụ trách chào hỏi khách khứa.
Ngược lại là Ôn Luân, kẻ gả ra cửa này, có vẻ thập phần thanh nhàn, cũng chỉ là cùng vài đồng học cũ tiếp đón vài câu.
“Sau khi chấm dứt tại đây, vài người chúng ta cũng phải đi thi.” Vương Ninh hiển nhiên tâm tình không tồi, tâm tính cũng thực thả lỏng.
Ôn Luân nhìn này vài bạn học cũ trong thị trấn của học bá: “Ân, có thể kết bạn đồng hành cũng tốt.”
Chén rượu bên môi An Lan dừng một chút, sau đó đột nhiên đứng lên nói: “Vốn tưởng rằng… Ôn Luân, ta mời ngươi một ly!”
Ôn Luân mắt mang nghi hoặc, ngược lại không cự tuyệt: “Cầu chúc ba vị tên đề bảng vàng, Ôn Luân tại gia xin đợi tin lành của ba vị.”
Vương An cùng Lưu Phác cũng đứng lên.
Một chén rượu uống xong, An Lan liền không nói nữa, cúi đầu uống rượu giải sầu. May là một bàn này của bọn họ cũng không dễ thấy được, lúc này mới không khiến cho người khác phát hiện ra dị trạng. Tiệc tan sau, An Lan đã say thành một bãi bùn nhão. Vương An cùng Lưu Phác một người một bên nâng cánh tay hắn, mang An Lan rời đi.
Ôn Luân nhìn bóng dáng của ba người, quay đầu dựa vào trong ngực Đại Hùng, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng.” Lần trước, cậu đã cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay thật đúng là rất rõ ràng. Cậu vốn đang lo lắng Đại Hùng có ý kiến gì, nhưng Đại Hùng chỉ là trầm mặc ngồi chia thức ăn cho cậu.
Đại Hùng nhìn tức phụ hơi say, hơi hơi buộc chặt cánh tay: “Ân, ta không lo lắng, thật sự.” Sau khi bổ sung hôn lễ, tâm của y giống như đã định xong, có loại thực cảm Ôn Luân đã hoàn toàn thuộc về y.
Hai người bọn họ có hôn thư, có bái đường, có phong hào của triều đình. Huống chi, Ôn Luân còn toàn tâm toàn ý thay y an bài sinh kế cho những đồng bào ngày xưa, y cũng không phải mù, Ôn Luân làm hết thảy, y đều xem ở trong mắt, ghi tạc ở trong lòng. Nếu không là đối với y tốt, Ôn Luân sao sẽ dụng tâm như vậy? Những đồng bào ngày xưa, hoàn toàn là trách nhiệm của y. Ôn Luân rõ ràng chỉ cần an an tâm tâm mà nghiên cứu học vấn, cũng có thể vô ưu vô sầu giàu có nhất sinh.
Tiệc cưới sau khi kết thúc, hai người vốn tính toán ngày kế bước đi, kết quả bởi vì Ôn Luân say rượu mà ở lâu hai ngày.
Ngày thứ ba lúc hai người đi, liền được nhìn một hồi trò hay.
Thời điểm Ôn Bảo Thục về nhà thăm bố mẹ, vừa vào cửa liền khóc lớn.
Lưu Kiến Minh theo ở phía sau, sắc mặt tái nhợt còn mang theo cười khổ, trong lòng cũng là oán thầm không ngừng. Hắn còn tưởng rằng tin tức hắn có ngoại thất, hơn nữa ngoại thất còn sắp lâm bồn, Lưu thị đã nói cho Ôn Bảo Thục rồi chứ.
Kết quả Ôn Bảo Thục hoàn toàn không biết chuyện không nói, ngoại thất kia của hắn cũng không hiểu chuyện, đêm tân hôn liền trực tiếp đem tin tức đưa tới Lưu phủ, nói là muốn lâm bồn. Đây là hài tử đầu tiên của hắn, hắn lập tức hứng phấn ném thê tử trong phòng tân hôn, chạy tới bên ngoại thất kia, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới chờ được nhi tử cất tiếng khóc chào đời.
“Hắn thế nhưng trực tiếp đem hài tử ôm trở về cho ta!” Ôn Bảo Thục cảm xúc kích động, tiếng nói đều khàn đi.
Lưu Kiến Minh cúi đầu không nói.
“Không có đích trước có trưởng, khiến ta về sau làm người như thế nào nha?” Ôn Bảo Thục ánh mắt đều đỏ.
Ôn Luân cảm thấy đầu gối chính mình trúng một mũi tên.
Ôn Bảo Thục còn muốn nói cái gì, lại bị Lưu thị quát bảo ngưng lại: “Được rồi!”
Ôn Bảo Thục đối Lưu thị vẫn là kính sợ, dừng lại miệng, lau nước mắt.
Lưu thị cau mày nhìn thoáng qua, gọi hạ nhân lại đây: “Cô nương mệt, mang cô nương trở về phòng nghỉ ngơi một hồi.” Chờ Ôn Bảo Thục bị mang đi sau, Lưu thị mới thay đổi mặt tươi cười, nói với Lưu Kiến Minh, “Là ta giáo nữ vô phương.”
Lưu Kiến Minh vội nói: “Nhạc mẫu đừng nói như vậy, đều là tiểu tế sai.”
Lão Huyện Bá đột nhiên nói: “Ngươi cũng mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Lưu Kiến Minh bị lão Huyện Bá nhìn thoáng qua, tự dưng cảm giác đến trong lòng nghẹn một hơi, lập tức không dám nói thêm cái gì, đi theo hạ nhân đến khách phòng. Lưu Kiến Minh nhìn quanh bốn phía, cười khổ một tiếng. Hắn vốn vẫn nghĩ đến quá ngây thơ rồi, chỉ hy vọng thời gian lâu, thê tử có thể chậm rãi tiếp thu đi. Cùng lắm thì về sau hắn không nạp thiếp nữa, chung quy ngoại thất cũng không thể nâng vào trong phủ.
Nhĩ lực của Ôn Luân rất kinh người, cho dù không thấy Ôn Bảo Thục, vẫn nghe được Ôn Bảo Thục vừa khóc vừa la mà đập đồ đạc, nhanh chóng tha Đại Hùng hướng lão Huyện Bá cùng Lưu thị chào từ biệt.
Kết quả không nghĩ tới, xuất môn rồi mà vẫn mang theo một cái kéo chân sau.
Ôn Luân nhìn Ôn Thành, trong lòng một trận chán ghét. Vẻ mặt giả cười sắp bắt kịp mẹ hắn, Lưu thị.
Trong lòng Ôn Thành làm sao thống khoái cho được, nhưng đường ra thị trấn chỉ có một. Hành trình của hắn đã rất vội, không thể chậm trễ hơn nữa.
Hai huynh đệ khách khách khí khí mà xả hai câu nói, kết quả tự động tẻ nhạt sau, liền chui về xe ngựa mình, mành thả xuống, làm bộ như đối phương không tồn tại.
Hai ngày này Ôn Luân ngủ có chút nhiều, dọc theo đường đi liền rất có tinh thần, đầy đầu óc đều là nghĩ cách kiếm tiền, một bên nghĩ một bên nói thầm: “Nguyên vật liệu bán không ra tiền nha.”
Đại Hùng không xác định, tức phụ có phải tại cùng y thương lượng hay không, thấp thấp lên tiếng trả lời.
Quả nhiên, Ôn Luân tiếp tục tự hỏi tự đáp: “Thô gia công ngược lại dễ dàng, nhưng thô gia công cũng bán không được bao nhiêu tiền. Gia công sâu? Lấy cái gì gia công sâu? Kỹ thuật đâu?”
Đại Hùng không hiểu thô gia công, gia công sâu là gì, liền nhỏ giọng hỏi một câu.
Ôn Luân giống như máy móc giải đáp: “Tựa như bông là nguyên vật liệu. Kéo thành sợi bông sau, chính là thô gia công. Dùng sợi bông dệt thành vải, lại dùng vải làm thành quần áo hoặc là gối ôm, chính là gia công sâu, có thể bán ra giá tiền rất cao, có thể kiếm được tiền cũng tự nhiên càng nhiều.”
Người của bọn họ không ít, nhưng mà phải làm như thế nào mới có thể xâu thành các giai đoạn được đây, còn hình thành dây chuyền đâu?
Đại Hùng cảm thấy tức phụ mình nghĩ có chút xa. Những sản nghiệp của y, trong khoảng thời gian này trải qua điều chỉnh sau, phương diện lợi nhuận đã rất có cải thiện. Y vốn cũng không nghĩ những sản nghiệp đó có bao nhiêu phát triển, hiện tại cái trạng huống này đã đủ lắm rồi. Hơn nữa: “Nghĩ những cái đó làm gì, không bằng từ vườn trà hoặc là dược viên vào tay đi?”
“Di?” Ôn Luân cả kinh, đã tỉnh hồn lại, “Huynh nói rất có đạo lý.”
Đại Hùng thấy Ôn Luân nghe lọt được, nói tiếp: “Xem trước một chút chúng ta có cái gì. Dược viên bây giờ còn chưa sản xuất được, chúng ta không nhìn tới nó.”
“Ân.” Ôn Luân gật đầu nhìn Đại Hùng gập lại một ngón tay.
Đại Hùng làm tư thế ném: “Được, dược viên ta trước để qua một bên. Chúng ta đi lo trà viên. Vườn trà trồng chủ yếu có ba loại, một loại mầm trà là từ Tuấn Hiền trà trang đưa tới, chất lượng tốt, một loại là từ cây trà cổ ở trong thung lũng, còn có một loại là cây dầu trà. Phương diện sản lượng mầm trà còn không cao, chủ yếu đều là dùng để chế tác Vân Thanh cùng Vọng Xuân; lá cây cổ trà, dùng để hợp với thảo dược khác điều phối Quân Tử trà cùng dưỡng nhan trà; cây dầu trà dùng để cho du khách thể nghiệm hái trà cùng chế trà.”
“Cây dầu trà nha, năm nay hạt trà hẳn là có thể ép dầu rồi.” Cây dầu trà trái nhiều hạt trà cũng nhiều, không giống như chủng loại cây trà khác, hạt trà tuy rằng cũng có, nhưng một là số lượng ít, hai là ép ra dầu cũng không nhiều.
Đại Hùng điều chỉnh tư thế một chút, để Ôn Luân dựa vào càng thoải mái một ít: “Ân, vậy đến lúc đó, chúng ta đem hạt trà vận xuống núi, đến thị trấn ép dầu.”
“Trên núi không có xưởng ép dầu sao?” Thiếu một cái phân đoạn, không phải tiền cũng bị người khác kiếm đi?
“Không có.” Đại Hùng nghĩ nghĩ, “Chúng ta muốn tự mình làm xưởng ép dầu sao?”
Ôn Luân ngẫm lại một đống sản nghiệp kéo lộn xộn trong nhà, có chút đau đầu: “Vẫn là trước bỏ qua một bên đi.”
Kết quả trở lại phủ thành sau, Hoàng Chân nói: “Huyện Bá quý phủ có xưởng ép dầu. Đại thiếu gia muốn dùng thì nói, ta đây liền liên hệ cha ta.”
Ôn Luân gật gật đầu: “Tại thương ngôn thương, phương diện giá tiền liền tính theo quy củ đi.”
Hoàng Chân nói năng thận trọng, trên mặt nhìn không ra biến hóa: “Vâng, đại thiếu gia. Xưởng ép dầu quy củ là không lấy tiền, không quản ép cái gì, lấy hai phần dầu.”
Hai phần? Này cũng thật đủ hắc. Nhưng cậu đã nói trước, chỉ có thể gật đầu: “Ân.” Nhóm hạt trà đầu tiên, số lượng hẳn là không lớn lắm.
Các thôn dân trồng nhiều nhất cũng là cây dầu trà. Cậu cũng từng thấy qua đồ ăn của các thôn dân, đều là canh suông nước nhạt. Sau khi nông gia nhạc dần dần phát triển, cuộc sống của bọn họ cũng mới có cải thiện hơn, nhưng thức ăn mặn cũng phần lớn đều là để cho dê béo du khách ăn.
Đúng rồi, còn có cây kim ngân. Cây kim ngân ngược lại sang năm có thể thành hạng nhất thu vào của dược viên rồi.
Suy nghĩ trong đầu Ôn Luân như mưa bay đầy trời: “Đúng rồi, chúng ta nuôi bao nhiêu gà thế?” Vốn dưỡng ở trong sân, còn cảm thấy gà rất nhiều, hiện tại thả vào vườn trà, ngay cả cọng lông gà cũng rất ít thấy được.
“Giống như rất nhiều đi. Lần trước nghe nói có gà mái ấp rồi.” Vấn đề này Đại Hùng cũng không rõ. Nếu không phải mỗi ngày đàn gà đúng giờ trở lại chuồng gà trong trà xưởng bên kia, với lại lâu lâu y còn có thể thường xuyên nghe được chỗ này chỗ kia lại nhặt được trứng gà, y quả thực đều sẽ quên đám gà đó.
Ôn Luân nghĩ nghĩ: “Số lượng nếu quá nhiều, liền có thể bắt đầu giết ăn rồi. Để Thúy Liên nhìn xem có thể làm chút thịt gà trà hay không. Còn phải giữ lông gà lại, ta cần.”
Lông gà? Đại Hùng không rõ, lông gà có thể có gì dùng?
“Đúng rồi, phân gà nhiều thì nhớ rõ giữ lại.” Phân gà là phân tốt. Vùng núi cằn cỗi, có thể hơi chút cải thiện nhiều ít nha.
Phân gà? Đại Hùng càng thêm không rõ, tức phụ muốn giữ lại làm gì?