Sau khi dần đứng vững trong giới, công ty lập tức sắp xếp cho cô nhận vai chính trong một bộ phim học đường chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng. Phim còn chưa phát sóng nhưng nhan sắc của cô đã tạo nên cơn sốt. Giữa lúc sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, khi cô còn đang mặc đồng phục trong phim, tay cầm kịch bản, ngồi trong chiếc xe chuyên dụng của mình thì cô đã xuyên không sang nơi này.
Lúc mới xuyên tới, cô còn tưởng đây là phim trường của một bộ phim cổ trang nào đó. Nhưng về sau, khi nhận ra không phải, cô như muốn sụp đổ, đã có lúc suýt chút nữa cô tự véo vào nhân trung để hét lên, mong có thể tỉnh lại.
Giờ đây, khi đảo mắt nhìn quanh, căn phòng đơn sơ hiện ra trước mắt. Trên bàn là một bình nước bằng thiếc, bên trong phòng còn có chậu rửa mặt bằng sứ tráng men cùng với khăn tay…
Kê sát tường là dãy tủ gỗ kiểu cũ, nếu nhìn kỹ bên trong có thể thấy hộp diêm, giấy viết thư, tem thư, kem dưỡng tuyết hoa… và cả bức tranh vẽ tay hình công nhân dán ngay trên tường phía sau lưng cô.
Phía trên bức tranh đề rõ đây là năm 1963…
Hóa ra cô đã xuyên về sáu mươi năm trước! Bàn tay cô bất giác siết nhẹ lấy vạt váy, hai chân run run dưới lớp váy cũng bị cô cố kìm lại, ra sức giữ vẻ bình tĩnh.
"Không được hoảng, gặp chuyện không thể hoảng..." Cô tự nhủ với mình, nhân viên nhà khách này hiền lành như vậy, có lẽ cô có thể thương lượng để được ở lại đây một đêm cũng nên.
Cô vừa nghĩ đến cậu thanh niên thật thà, nhiệt tình và chất phác kia, thì cửa đột nhiên bị đẩy ra. Cậu ta bước vào với hai người đàn ông đi theo sau.
Hàn Thư Anh còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã giơ tay chỉ về phía cô.
"Đồng chí công an, chính là cô ấy đấy."
Hàn Thư Anh: !!! Là sao?
Vốn đã rất căng thẳng, giờ tim cô lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo chói tai.
Công an?
Bên cạnh cậu nhân viên kia là hai người đàn ông đội mũ, một người trông còn trẻ, dáng dấp cao ráo, gương mặt tuấn tú, người kia lớn tuổi hơn, mặt vuông chữ điền.
Người công an trẻ khi nhìn thấy cô, khẽ nhướng mày đầy ngạc nhiên.
Cô gái đang ngồi trên ghế sở hữu ngũ quan diễm lệ như dòng nước xuân, làn da mịn màng đến mức tưởng như có thể vắt ra nước, tóc đen da trắng, ánh mắt long lanh rạng rỡ. Không chỉ xinh đẹp nổi bật, mà cách ăn mặc cũng rất khác thường.
Trời thì lạnh vậy, thế mà cô chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng. Chiếc áo được sơ vin vào trong váy, làm lộ rõ vòng eo thon thả, chiếc váy chỉ dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng muốt, thon dài và đường nét hoàn hảo.
Hàn Thư Anh thấy hai người đã tiến thẳng về phía mình, lập tức cảm thấy không ổn. Cô không ngờ cậu thanh niên kia, dáng vẻ thì thật thà, mắt to mày rậm trông như người tốt, hóa ra lại là loại ngoài sáng trong tối, vậy mà dám... dám đi báo công an?
Làm sao bây giờ? Cô vội vàng đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh để đối diện với họ.
“Chào cô, đồng chí.” người công an trẻ nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm lạnh.
Hàn Thư Anh thấp thỏm gật đầu đáp lại: “Chào anh.”
Trên gương mặt tuấn tú của viên công an trẻ không lộ ra chút cảm xúc nào. Anh cúi đầu mở cuốn sổ ghi chép, giọng điệu công việc vang lên rõ ràng: “Mời cô xuất trình giấy giới thiệu.”
Hàn Thư Anh: …
Giấy giới thiệu? Chắc là thứ tương đương với chứng minh nhân dân ở thời đại này? Nhân viên nhà khách cũng từng hỏi cô chuyện này, nhưng khi vừa xuyên đến, cô hoảng loạn đến mức không kịp hỏi kỹ.