Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 2

Trước Sau

break

Lão Trương cười tít mắt, thời buổi này lương thực thiếu thốn, dù có biên chế, có lương, có phiếu như họ thì muốn ăn một bữa thịt cũng chẳng dễ dàng. Nhà Trương Hòa Bình bốn miệng ăn, mỗi tháng cộng lại cũng chỉ có một tấm phiếu tám lạng thịt, như thế đã là khá lắm rồi.

Bây giờ ngay cả nông dân vốn quanh năm bám ruộng cày sâu cũng phải nhịn đói, đến nhà địa chủ cũng chẳng còn thóc dư. Dĩ nhiên, tầng lớp địa chủ thì đã bị đánh đổ từ lâu rồi.

Cũng chỉ có mấy người trẻ độc thân như Tiểu Giang, không vợ con, một mình ở ký túc xá, được nhà tiếp tế thêm, lại có lương tự kiếm nên mới có dư phiếu thịt. Gia cảnh như cậu ta, chuyện ăn uống chẳng phải lo.

Nhân viên nhà khách Tiểu Vương thấy người bên đồn đến thì vội vàng chạy ra đón, mặt mày hớn hở, tràn đầy phấn khởi.

“Đồng chí Vương, tình hình thế nào?” Trương Hòa Bình hỏi. Hai người ban nãy còn nói cười bên ngoài, vừa bước chân vào nhà khách liền nghiêm mặt lại.

Tiểu Vương có vẻ phấn khích, ghé sát nói nhỏ: “Là một cô gái, lúc đến không có giấy giới thiệu, tôi giữ lại rồi,gười ấy đẹp lắm, vóc dang xinh đẹp, đẹp như diễn viên trong phim vậy, đang tạm để ở phòng tiếp khách bên kia. Các đồng chí công an, cô gái xinh thế này mà đưa đến bãi khai thác đá thì tiếc quá…”

Giang Kiến Hứa liếc nhìn Trương Hòa Bình, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười. Anh chỉnh lại vành mũ, đặt tay lên vai Tiểu Vương, hạ giọng nói:

“Tiểu Vương à, cậu còn trẻ, gặp mấy cô gái cả thảy được mấy người? Hôm nay để tôi dạy cậu một điều, từng nghe câu này chưa?

Ngựa hay không ở tiếng hí, người đẹp không nằm ở dung mạo. Nhất là đàn ông, đánh giá người chỉ qua vẻ ngoài thì sớm muộn gì cũng thiệt vì phụ nữ.”

Nói rồi vỗ vai cậu một cái.

“Đi nào, dẫn chúng tôi qua đó xem.”

Tấm biển “Nhà khách Ủy ban nhân dân thành phố Lộc Kiều” treo ngay trên tường.

Hàn Thư Anh đã dán mắt nhìn tấm biển đó suốt một lúc lâu.

Nhân viên ở đây là một cậu trai trẻ, tính cách vừa thật thà, vừa nhiệt tình, lại còn tốt bụng và chất phác. Khi thấy cô đến, cậu không những không đuổi đi mà còn lấy bình nước, rót cho cô một ly nước nóng.

Thế nhưng, Hàn Thư Anh mặc trên người bộ đồng phục học sinh kiểu Thái với áo sơ mi xanh nhạt, váy xếp ly xanh đậm, chân đi tất trắng tinh và giày da đen, lúc này hoàn toàn không có tâm trí đâu mà uống nước.

Cô khép đôi chân dài, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt đầy lo lắng liếc nhìn ra ngoài. Trời sắp tối. Hiện giờ cô không chỉ trong tình trạng không xu dính túi mà còn không có bất kỳ giấy tờ tùy thân hợp pháp nào. Trợ lý không ở bên, chỉ còn một mình cô ngồi trong căn phòng tiếp khách lạ lẫm, thuộc một thời đại xa lạ, đối diện là một chiếc ghế dài hoàn toàn xa lạ. Cô không biết tiếp theo phải làm gì.

Gió thu bên ngoài lạnh buốt, từng cơn thốc vào khiến lòng cô cũng nặng nề hơn theo từng phút trôi qua.

Cô nên làm gì bây giờ? Có nên bỏ chạy không? Nhưng nếu chạy thì biết đi đâu? Mà cho dù có chạy được, liệu sẽ có ích gì?

Đúng vậy, cô đã xuyên không.

Là một gương mặt mới trong làng giải trí Hoa ngữ, Hàn Thư Anh vừa mới ra mắt đã gây chú ý nhờ nhan sắc rực rỡ và thân hình quyến rũ. Gương mặt cô mang nét đẹp thiên thần, vóc dáng lại vô cùng nóng bỏng. Trong số các tiểu hoa đán đang nổi hiện nay, hiếm có ai sánh được với cô về cả ngoại hình lẫn khí chất. Giới truyền thông từng ví cô như một cơn lốc, vừa xuất hiện đã đè bẹp mọi đối thủ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc