Cô giấu tay trong tay áo khoác rộng, chu môi, cúi đầu lẽo đẽo đi phía sau anh, trông không vui chút nào.
Công an Giang nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng hắng giọng: “Mặc có ấm không?”
Hàn Thư Anh ngẩng mặt lên, cười giả tạo: “Cảm ơn công an Giang, tôi vui lắm đấy!” Anh nhìn đi, tôi trông giống đang vui không?
Khóe môi Giang Kiến Hứa khẽ nhếch, nữ đồng chí này, tính tình cũng không vừa.
Anh xách túi hành lý bước chậm lại, giọng không nhanh không chậm, thuận miệng hỏi: “Cô nói mất túi hành lý, túi màu gì?”
Dây thần kinh của Hàn Thư Anh lập tức căng lên cảnh giác, lại định thẩm vấn cô à?
Cô làm gì biết túi hành lý màu gì chứ? Nhưng công an mà hỏi, không trả lời thì giống như đang giấu giếm điều gì, cô đảo mắt một vòng, nhìn
chiếc túi xanh trong tay anh, rồi đáp: “Màu xanh lá.”
“Bên trong có gì?”
“Có… quần áo.” Phải rồi, hành lý thì tất nhiên là đựng quần áo, không sai đâu. Dù sao cũng không có chứng cứ, nếu anh tìm được thật thì cô sẵn sàng viết ngược tên mình!
“Đi nhanh lên, lề mề gì thế…”
Hàn Thư Anh nhìn bóng lưng anh ta, nghiến răng nghiến lợi đầy uất hận.
Ga tàu Lộc Kiều , tòa nhà hai màu trắng xanh, trên lầu có đồng hồ tròn, lúc này đã là năm giờ chiều. Công an Giang đưa cô vào phòng chờ tìm chỗ cho cô ngồi, đi được mấy bước lại quay lại trước mặt cô: “Đưa tôi giấy giới thiệu.” Công an Giang chìa tay ra trước mặt cô.
“Giấy giới thiệu?” Cô ngồi trên ghế gỗ ngẩng đầu nhìn anh, giấy đó không phải đã hết hạn rồi sao? Lấy làm gì? Chẳng lẽ còn sợ cô dùng giấy hết hạn để bỏ trốn chắc?
Công an Giang ngoắc ngoắc tay với cô, cô không tình nguyện cúi đầu, móc giấy giới thiệu và vé tàu từ túi trước ngực, dúi vào tay anh.
Hàn Thư Anh chán chường nhìn dòng khẩu hiệu trên tường phòng chờ: “Đứng gác một phút, an toàn sáu mươi giây.”
Giang Kiến Hứa mở phong bì thư, lấy ra hai tấm vé tàu, cầm trong tay, không cho phép cãi lại mà dặn dò cô: “Tôi đi mua vé, cô ngồi yên ở đây, nhớ kỹ, không có giấy tờ thì đừng có lang thang lung tung.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Phòng làm việc của phòng công an ga Lộc Kiều, hai cảnh sát tàu hỏa đang thay ca, thấy một cảnh sát trẻ mặc đồng phục đi vào thì ngạc nhiên hỏi: “Đồng chí công an, có việc gì sao?”
“Chào các anh, tôi là người của Cục Công an thành phố Lộc Kiều. Có người phản ánh bị mất hành lý trên tàu mấy hôm trước, mong các đồng chí ở ga hỗ trợ tìm giúp.” Giang Kiến Hứa đưa thẻ ngành ra, rồi mỉm cười nói.
Hai người lập tức đứng dậy: “Được chứ, cho chúng tôi xem vé tàu, xin nói rõ giới tính người mất đồ, chúng tôi sẽ liên hệ tổ tàu.”
Giang Kiến Hứa đưa vé cho họ: “Là một nữ đồng chí, túi hành lý màu xanh, bên trong là quần áo, cô ấy mặc áo màu xanh nhạt, váy xanh đậm.”
“Còn tướng mạo? Có đặc điểm gì cụ thể không?”
“Cô ấy…” Anh dừng lại một chút, “khá xinh.”
“Được rồi, tuyến đường Đông Bảo thuộc đường sắt Tấn Hải, đoàn tàu thuộc phân đoạn máy tàu Long An, chúng tôi sẽ giúp anh hỏi thăm.”
“Cảm ơn, nếu có tin tức gì xin liên hệ với đơn vị này.” Giang Kiến Hứa đưa cho họ một số điện thoại ở tỉnh thành.
“Không vấn đề gì.” Hai cảnh sát tàu rất nhiệt tình.
Rời khỏi phòng làm việc, Giang Kiến Hứa nhìn về phía dãy ghế đầu tiên trong phòng chờ, nơi Hàn Thư Anh đang nằm bò trên ghế như có lửa đốt, hết nhìn đông lại ngó tây hóng chuyện. Cũng may là cô vẫn ngoan ngoãn chưa chạy đi đâu, anh quay người bước về phía quầy bán vé, thật ra cô có chạy cũng chẳng ích gì, anh đã nhờ nhân viên nhà ga để mắt đến cô rồi.