Hàn Thư Anh siết chặt đôi bàn tay nhỏ, ánh mắt cứ dán chặt vào anh, còn anh thì vẫn điềm nhiên ngắm nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, rồi thản nhiên đưa tay đẩy cửa, liếc mắt nhìn cô một cái: "Đi."
Cô muốn chống lại anh, cô không muốn về quê, cô muốn xin giấy giới thiệu để ở lại Lộc Kiều, cô còn muốn...
Nhưng rốt cuộc, cánh tay nhỏ của cô không địch lại cái đùi to của công an Giang, thật đáng thương, đáng tiếc, đáng giận!
Trạm thu dung cách ga tàu không xa, đi bộ chỉ mất khoảng mười lăm phút.
Hàn Thư Anh miễn cưỡng đi sau Giang Kiến Hứa, vừa đi vừa bứt móng tay, trong lòng hoàn toàn mờ mịt, chẳng biết làm sao đối phó với những chuyện sắp tới.
Từ khi xuyên tới đây, cô cứ như con khỉ đi thỉnh kinh ở Tây Thiên, bị vị công an trẻ cao mét tám trước mặt xách theo túi vải xanh kia dắt mũi, khi thì lộn xộn như con chuột trong ruộng dưa, khi thì nhảy nhót như khỉ trong vườn đào, cứ như Tôn Đại Thánh trong lòng bàn tay Phật Tổ. Giấy giới thiệu thì xong rồi, lại bắt viết thư, viết thư xong lại đòi về quê thăm nhà...
Cô giống như củ hành tây, bị lột từng lớp từng lớp, đến giờ cô bắt đầu thấy sợ. Cô sợ rồi sẽ bị anh lột trần sự thật rằng mình thật ra chẳng biết gì hết. Đáng sợ quá! Vừa nghĩ đến, cô liền kéo chặt chiếc áo dạ hai hàng cúc trên người.
Giang Kiến Hứa xách túi vải màu xanh, quay đầu liếc nhìn nữ đồng chí phía sau đang lề mề, chẳng khác nào làm việc lấy lệ. Trên người cô đang mặc chiếc áo khoác dài cổ lật màu nâu, là chiếc áo mà năm ngoái bạn anh mang từ bên Nga về tặng. Chất liệu lông nhung, hàng cúc đôi, anh chỉ mặc đúng một lần vào dịp Tết khi về tỉnh thành.
Ngày thường ở Lộc Kiều mưa gió thất thường, mặc đồng phục vẫn tiện hơn nên anh hiếm khi dùng tới. Lần này lấy ra là vì nữ đồng chí kia mặc ít quá, giờ đang là cuối thu, còn mặc váy để lộ cả cẳng chân, thật chẳng ra làm sao.
Anh không có đồ phụ nữ, cũng không tiện mượn từ các nữ đồng chí khác. Dạo này thành phố khan hiếm phiếu vải, người dân phải tích lũy từng tấm phiếu mới may được bộ quần áo, rất khó để mượn.
Áo khoác thì còn dễ tính, nhưng quần thì không thể. Anh không thể đưa quần của mình cho cô mặc, quá bất tiện. Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành lấy chiếc áo khoác này, vì nó khá dài, có thể che được phần chân, lại đủ ấm.
Anh cũng đoán trước là mặc sẽ hơi rộng, nhưng không ngờ khi cô khoác lên lại trông vô cùng hợp, thậm chí đẹp một cách kỳ lạ. Công an Giang không kiềm được mà nghiêng đầu nhìn cô một cái, tóc cô không chải chuốt gì, cứ buông xõa, một nửa còn bị kẹt trong cổ áo mà chưa lôi ra.
Áo khoác nam nên phần vai hơi rộng so với cô. Cô cao, thuộc hàng trung cao trong nữ giới, dĩ nhiên không cao bằng đàn ông, nhưng không hiểu sao bộ áo khoác trên người cô lại như được may riêng, tôn dáng cực kỳ, nhìn từ xa còn có nét gì đó rất duyên.
Nếu Hàn Thư Anh biết được chắc chắn sẽ hừ một tiếng, rồi lẩm bẩm: anh thì biết gì chứ, anh có biết quá trình tuyển chọn nghệ sĩ không? Người ta đứng trước bảng đo, nhìn đầu, nhìn mặt, nhìn chiều cao, nhìn tỷ lệ, mặt trước, mặt nghiêng, độ dài chân, độ dài tay, vòng đầu, vai rộng bao nhiêu, eo bao nhiêu… Cô được chọn ra cũng là từ hàng ngàn hàng vạn người, phải qua bao nhiêu vòng sơ loại mới có được.
Tại sao ư?
Dĩ nhiên là vì cô có đầu nhỏ, mặt nhỏ, tỷ lệ đẹp, cổ thiên nga, khí chất có thừa. Nhưng những điều đó chưa phải là tất cả, điều quan trọng nhất, quan trọng hơn cả là thời trang có hoàn hảo hay không, cuối cùng vẫn là nhờ… cái mặt!