Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 21

Trước Sau

break

Chỉ cần chờ thư giới thiệu mới được gửi tới, cô sẽ được rời khỏi trạm tạm giữ. Đến lúc đó, cô sẽ tìm cách xin một việc làm tạm ở Lộc Kiều trước. Ở lại thành công rồi thì tính tiếp phần còn lại của kịch bản với công an Giang, còn chuyện tiền lương có đủ sống hay không thì như công an Giang đã nói, chuyện sau để sau hãy tính.

Hàn Thư Anh xem qua rồi trả lại lá thư cho anh.

“Cảm ơn anh, đồng chí Giang.” Cô thậm chí chẳng dám gọi là “công an” nữa. Cúi đầu ngồi yên, gương mặt nhỏ nhắn, đường nét tinh xảo, thoáng vẻ sắp khóc trông thật đáng thương, cô không dám nhìn vào mắt công an Giang, sợ nếu đối mặt sẽ lộ tẩy mất, lỡ mà không nhịn được cười thì biết làm sao.

Ánh mắt công an Giang dừng lại trên mặt cô một giây, rồi cụp mắt xuống, cầm lấy lá thư đứng dậy.

“Khi nào giấy xác nhận mới đến, sẽ có người báo cho em.”

“Vâng ạ.”

Công an Giang vòng qua bàn rời đi, cô lén nhìn theo bóng lưng anh qua cửa sổ. Hai tay cô giơ lên thật cao, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, rồi dựa hẳn vào lưng ghế, thả lỏng toàn thân, nghĩ đến chuyện vài hôm nữa là có thể rời khỏi nơi này, cô lại đầy khí thế trở lại.

Chỗ phòng trị an này đúng là không thể ở lâu, khi cô hớn hở ra ngoài với thần sắc rạng rỡ, thì phát hiện chị kế toán vẫn chưa đi.

Hàn Thư Anh không biết chị ấy chặn mình lại làm gì, liền khẽ nói: “Chào chị...” Có chuyện gì sao?

Người phụ nữ tên Lý Dương, kế toán, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân một lượt rồi cười tít mắt nói: “Cô bé, em muốn ở lại Lộc Kiều đúng không?”

Hàn Thư Anh: “Muốn... thì đúng là muốn thật.”

“Vậy thì đơn giản thôi!”

“Hả?”

Chị ta ghé sát lại, nói nhỏ: “Thật ra công an Giang lúc nãy còn chưa nói cho em một cách.”

“Nếu muốn ở lại Lộc Kiều, vẫn còn một con đường, không cần nhà, cũng chẳng cần công việc.”

“Cách gì vậy ạ?”

“Tìm một người bản địa ở Lộc Kiều mà lấy làm chồng, thế là ở lại được rồi.”

Hàn Thư Anh: !!!

“Ngoài chuyện cha mẹ theo con hay con theo cha mẹ như công an Giang đã nói, thì đoàn tụ vợ chồng cũng là một trong những điều kiện để đăng ký hộ khẩu ở thành phố, em không biết à?”

“Chỉ là... con gái hộ khẩu nông thôn muốn gả vào thành phố thì hơi khó một chút, nhưng chị đây có thể giúp em nghĩ cách...”

...

Giang Kiến Hứa quay lại trạm, đặt lá thư lên bàn nhưng chưa vội gửi đi.

Hiện nay trạm thu dung có hơn hai trăm người, sắp không đủ chỗ ở nữa rồi, việc bắt những người lang thang tạm thời phải trì hoãn. Hiếm khi mấy đồng nghiệp trong trạm đều có mặt, Giang Kiến Hứa vừa uống nước vừa nghe họ tán gẫu linh tinh.

Trạm trưởng lão Trịnh bước vào, Trịnh Dung Đức là cựu quân nhân, từng tham gia bảo vệ tiền tuyến khi còn trẻ, lập được một lần công lao hạng nhất và hai lần hạng nhì. Sau khi bị thương, ông chuyển ngành về địa phương, vào làm trong sở công an. Khi trạm tạm giữ được thành lập, cục điều ông đến làm trạm trưởng, sau đó, chính phủ lại bổ sung thêm một phó trạm trưởng, hai phòng ban dân chính và công an làm việc chung một chỗ, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng lắm rắc rối.

Trạm trưởng Trịnh hơi béo, tay cầm cốc nước, cười hề hề nói: “Các đồng chí, mấy ngày nay vất vả rồi, có thể nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc bên tỉnh có một buổi tập huấn, trạm mình và chính quyền định cử mỗi bên một người đi học ba ngày, địa điểm là tại nhà khách Hải Thành. Tôi thấy tiểu Giang còn trẻ, bình thường làm việc cũng tốt, lần này để cậu ấy đi nhé.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc