Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 20

Trước Sau

break

“Vậy... nếu em mua được nhà thì sao…” Hình như vẫn còn hy vọng mà, tuy hiện giờ không có một xu, nhưng nếu hoàn thành cảnh thứ ba trong kịch bản, kịch bản trắng sẽ thưởng cho cô một khoản tiền, thế thì mọi chuyện chẳng phải đều được giải quyết sao? Khi hoàn thành cảnh đầu tiên, kịch bản đã thưởng cho cô bức thư giới thiệu đang cần kíp rồi mà.

Công an Giang vẫn im lặng, nhưng chị kế toán ngồi bên cạnh thì không nhịn nổi nữa.

Cô nói: “Cô gái à, nhà ở Lộc Kiều có tiền cũng chưa chắc mua được đâu! Không ai bán cả.”

“Người Lộc Kiều còn không đủ chỗ ở, một nhà sáu miệng chen chúc nhau, em nhìn xem trong khu tập thể của đơn vị có bao nhiêu hộ như vậy? Nếu thật sự có người bán nhà, không biết bao nhiêu người đang nhắm vào rồi, giành nhau tới phát điên ấy chứ! Người địa phương còn không giành nổi, sao đến lượt người ngoài tỉnh?”

Hàn Thư Anh: Thôi được rồi!

Cô đâu phải vì ham nhà cửa ở đây, chỉ là muốn ở lại Lộc Kiều để hoàn thành kịch bản mà thôi. Nhưng hết thảy các con đường có thể ở lại đều bị chặn sạch, cô quýnh lên, xoay người úp mặt xuống bàn, hỏi công an Giang: “...Vậy còn công nhân tạm thời thì sao ạ? Làm công tạm được không ạ?”

Cô hiểu là làm hợp đồng thì cần hộ khẩu, nhưng lẽ nào làm tạm thời cũng đòi hộ khẩu thành phố?

Công an Giang đối diện khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “...Làm công tạm thì lương rất thấp, chỉ bằng một nửa công nhân hợp đồng. Không có hộ khẩu thì gần như không có khả năng được vào biên chế.” Lương công nhân tạm thời chẳng đủ nuôi sống bản thân, còn phải nhờ gia đình tiếp tế. Ở thành phố sống vậy thì rất khó, chẳng phải điều đó ai cũng biết sao? Vậy mà cô lại chẳng hiểu gì cả- anh liếc cô một cái.

Chị kế toán gật đầu: “Tiểu Giang nói đúng đấy, lương công nhân tạm ở đơn vị chỉ đủ nuôi đứa con út nhà tôi thôi. Ồ, con út nhà tôi mới bảy tuổi đó.”

Hàn Thư Anh: ......

Được rồi, được rồi, chính sách nhà nước đúng là chẳng chừa cho ai một khe hở nào, muốn nhập hộ khẩu mà khó thế này sao!

Nhìn cô gái bên kia bàn đang xụ mặt, môi chu chu đầy thất vọng, gục xuống bàn như thể trời sắp sập đến nơi, công an Giang khẽ liếc cô một cái, hiếm hoi tỏ ra dịu dàng mà an ủi: “Dù sau này có ở lại Lộc Kiều được hay không, thì trước mắt em phải nhanh chóng bảo người nhà ở quê gửi thư giới thiệu lên đây. Mấy chuyện sau này tính sau, nhưng chuyện này thì không được chậm trễ nữa, nghe rõ chưa?”

Nói rồi, thấy Hàn Thư Anh vẫn chưa chịu nói tên người nhận thư.

Công an Giang lại nhìn cô một cái, cũng không làm khó thêm, tự mình cúi xuống điền vào tờ giấy thư: “Người viết giấy giới thiệu cho em chắc là bên đội sản xuất, tên là...” Anh ngẫm nghĩ giây lát, rồi viết xuống: “Lưu Duy Hoa.”

“Gửi thư về cho đội sản xuất cũng được như nhau.”

Hàn Thư Anh: ......

Trời ơi, còn có thể làm vậy à? Thế mà cô mất cả đêm lo cuống lên rồi!

Công an Giang sau khi nhận lấy phong bì, viết xong địa chỉ thì đậy nắp bút lại, bỏ bút vào ống đựng, rồi gọn gàng đẩy tờ giấy thư đến trước mặt cô.

“Xem qua đi, có gì sai thì nói, không thì hôm nay gửi luôn.” Nói xong, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.

Hàn Thư Anh bị động cầm lấy tờ thư, mắt nhìn chằm chằm vào giấy nhưng thực ra chẳng đọc chữ nào. Cô dán mắt vào tờ giấy, rồi thở phào một hơi thật dài. Trong lòng vui như mở hội, không ngờ cửa ải này lại qua được dễ dàng đến vậy, còn tranh thủ hỏi được khối chuyện hữu ích. Ít nhất bây giờ cô cũng có chút kế hoạch trong đầu rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc