Chu An Triệt chưa kịp phản ứng thì bóng người đã mất hút.
Lục Ninh nào để tâm đến hắn? Nàng chỉ muốn yên ổn sống một năm bên cạnh lão phu nhân cho xong cái giao ước. Cái gì mà nam nữ chính, càng xa càng tốt, tránh xa lão nương ra!
Chạy thục mạng về đến phòng lão phu nhân, Lục Ninh thở hổn hển. Thúy Trúc, nha hoàn nhị đẳng vốn đã định đi nghỉ, thấy nàng hớt hải chạy vào, liền ngơ ngác hỏi:
“Lục Ninh tỷ tỷ, sao tỷ lại...”
“Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, ngươi về nghỉ đi. Từ nay về sau, việc canh đêm cho lão phu nhân cứ để ta lo.”
Bên trong buồng, lão phu nhân vốn chỉ đang chợp mắt, nghe tiếng động là tỉnh dậy. Nghe xong những lời Lục Ninh nói, trong lòng bất giác thấy ấm áp. Quả là không uổng công bà cưng chiều nha đầu này.
Chẳng lẽ thật sự giống như quản gia nói? Sau khi trải qua một lần sinh tử, con bé này đã nhìn thấu nhiều chuyện, nghĩ thấu đáo hơn, cũng chín chắn trưởng thành?
…
Chu An Triệt thế nào cũng không ngờ, bản thân đã hạ mình hiếm có, tự tay cầm bạc đến nhận lỗi với một nha hoàn… vậy mà kết quả lại là bị nàng quay đầu bỏ chạy không thèm nhìn mặt.
Lẽ ra Lục Ninh phải biết ơn khôn xiết, cảm động đến rơi nước mắt mới đúng chứ? Vậy mà lại quay đầu bỏ chạy là sao? Chẳng lẽ hắn dọa người đến mức ấy?
Chu An Triệt tức đến nghẹn trong lòng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Chẳng bao lâu sau liền nghe tiếng bước chân vọng lại. Hắn còn tưởng là Lục Ninh lương tâm cắn rứt, quay lại xin lỗi, ai ngờ lại là một tiểu nha đầu trong viện của lão phu nhân.
“Nhị gia…”
Nha đầu kia rõ ràng bị dọa giật mình, nhưng cũng xem như gan lớn, không đến mức hét ầm lên.
Chu An Triệt theo bản năng giấu hộp bạc trong tay ra sau lưng.
“Ta đêm nay vào doanh trại, ngày mai lão phu nhân tỉnh, ngươi thay ta bẩm một tiếng. Hai ngày sau ta quay lại.”
Nói xong câu ấy, hắn xoay người rời đi, bước chân thoáng gấp gáp, chẳng rõ là vì tức giận, hay vì vừa rồi suýt nữa tự tay nhận lỗi với một nha hoàn mà trong lòng thấy khó chịu.
Sân viện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Từ sau một gốc cây, Chu Văn Khâm chậm rãi bước ra, trên tay cũng cầm một chiếc hộp.
Khóe môi hắn vương một nụ cười nhàn nhạt, trong đầu vẫn đang nhớ lại cảnh Lục Ninh vừa trông thấy Chu An Triệt liền bỏ chạy, cảm thấy vô cùng thú vị. May mà mình đến chậm một bước, bằng không người bị từ chối nhục nhã e rằng là hắn chứ không phải lão Nhị — ngồi xem kịch vẫn hơn.
Hắn bước đến chỗ Lục Ninh vừa đứng khi nãy, cúi người nhặt lên một chiếc châu hoa rơi trong bụi cỏ. Đó là thứ nàng đánh rơi khi vội vàng bỏ chạy.
Không hiểu sao, Chu Văn Khâm lại cất nó vào tay áo.
…
Ngoài phòng ngủ của lão phu nhân có đặt một chiếc sập nhỏ, thường là chỗ để nha hoàn canh đêm nghỉ tạm.
Đây đã xem như lão phu nhân có lòng tốt, chứ không ít nhà khác, người trực đêm chỉ được phát cho một tấm đệm mỏng, tìm góc nào đó ngả lưng tạm bợ qua đêm. Mùa hè thì không sao, chứ đến mùa đông thì đúng là khổ.
Không rõ là do đổi chỗ ngủ, hay vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm nay Lục Ninh ngủ rất chập chờn, không hề yên ổn.
Lúc thì nàng mơ thấy Chu An Triệt đưa hộp bạc đến nhận lỗi, mở ra bên trong không phải bạc mà là một con rắn độc đang trườn ra.