Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 13

Trước Sau

break
Khi đi ngang qua Chu Văn Khâm và Chu An Triệt, nàng còn không quên lén trừng mắt lườm hai người một cái.

Dáng vẻ ấy rơi vào mắt Chu An Thành, suýt nữa khiến hắn bật cười thành tiếng. Trước đây sao lại không phát hiện, nha đầu này cũng có lúc lanh lợi hoạt bát như vậy.

Biết sớm thì đã khác, lúc trước... cũng không hẳn là không thể. Ít nhất, có lẽ cũng thú vị hơn nhiều.

Lão phu nhân là người nói được làm được. Vừa về tới sân sau đã thực hiện ngay lời hứa, thưởng thêm cho Lục Ninh một hộp ngân qua tử, số lượng y như lần trước.

Những món đồ chơi nhỏ này vốn là đồ lấy từ chỗ trẻ con trong nhà mang tới. Cả phủ Quốc Công có bốn phòng nhưng chưa ai lập gia thất hay sinh con.

Lục Ninh dỗ người chẳng khác nào không tiếc lời. Đến tối, nàng còn đích thân xuống bếp làm món sữa đông hai tầng, lại hứa hôm sau sẽ làm thêm vài món điểm tâm mới cho lão phu nhân, khiến người vui vẻ thêm mấy phần.

“Cũng không còn sớm nữa, lão phu nhân, để ta hầu hạ người tắm rửa rồi nghỉ sớm một chút nhé.”

“Ta còn chưa buồn ngủ, ngươi kể tiếp chuyện hôm trước trong quyển truyện tranh kia đi, sau đó xảy ra chuyện gì rồi?”

Lục Ninh không ngờ một bộ kịch gia đình luân lý ở thời hiện đại đổi sang hình thức truyện tranh lại khiến lão phu nhân thích đến vậy.

“Được, vậy kể thêm một đoạn ngắn thôi nhé. Sau đó người phải nghỉ sớm. Bộ truyện ấy dài lắm, để hôm khác ta kể tiếp cho người nghe từ từ.”

“Được rồi, mau kể đi.”

Ngoài sân.

“Nhị gia, có cần thuộc hạ vào bẩm báo không ạ?”

“Không cần, lui xuống đi.”

Lục Ninh kể chuyện trong phòng bao lâu, Chu An Triệt liền đứng bên ngoài lặng lẽ nghe bấy lâu. Trong tay hắn vẫn luôn cầm một chiếc hộp.

Cuối cùng, đợi đến khi dỗ được lão phu nhân ngủ yên, Lục Ninh mới rời khỏi phòng.


“Buổi tối nhớ canh giữ lão phu nhân cẩn thận, có chuyện gì xảy ra phải lập tức báo cho ta.”

Lục Ninh dặn dò ổn thỏa, vừa mới bước đi được mấy bước thì đã thấy Chu An Triệt đứng cách đó không xa.

“Nhị gia, lão phu nhân đã ngủ rồi. Nếu không có chuyện gì quan trọng, hay là ngài quay lại vào ngày mai thì hơn.”

Chu An Triệt trong lòng có chút khó chịu, không hiểu sao Lục Ninh đột nhiên lại dùng thái độ xa cách như vậy để nói chuyện với hắn. Rõ ràng trước kia nàng đâu có như thế — chẳng lẽ chỉ vì chuyện hắn nhất thời xúc động, đạp cửa mắng nàng vài câu?

“Ờ… cái này là để nhận lỗi với ngươi. Chuyện ban ngày, ta thật sự không cố ý.”

Chu An Triệt đưa một chiếc hộp qua. Vừa thấy, trong lòng Lục Ninh lập tức nổi hồi chuông báo động — đùa gì chứ, còn nói là nhận lỗi? Nếu không phải muốn giúp nữ chính trút giận thì cũng chẳng tốt đẹp gì! Nhìn nàng giống người dễ gạt lắm sao?

Cái đầu nhỏ nhanh nhạy của Lục Ninh lập tức vận hành hết công suất.

Trong nguyên tác, vị nhị gia này là đại diện bạo lực của bốn người. Hai tay hai chân nguyên chủ bị hắn đánh gãy. Lục Ninh đoán, cái hộp kia hoặc là chứa thứ gì kinh khủng — như rắn độc chẳng hạn — hoặc nếu đúng là bạc thật, thì tám phần là để sau này lật mặt vu oan nàng trộm cắp. Gì chứ, tên này mà bảo không có ý xấu thì cũng ngang ngửa tam gia bụng dạ đen như mực kia, đúng là hợp nhau mặc chung một cái quần!

Lục Ninh liếc trái liếc phải, không nói một lời liền nhấc váy xoay người chạy biến. Châu hoa cài đầu rơi lúc nào nàng cũng chẳng hay.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc