Trong quyển 《Giang hồ chỉ điểm nhân giang sự, mỗi khi nam chủ Hứa Trí và nữ chủ Liễu Nhược Đằng không tiệnlộ diện, họ sẽ đeo nửa chiếc mặt nạ bạc, dần dà danh xưng "Song Diện" trở thành danh xưng mà giang hồ dùng để gọi họ khi tiếp nhận Huyền Thưởng Lệnh.
Sự tình bất ngờ, Hạ Kiêm nhất thời không biết nên cảm thán mình vận khí thật tốt, hay nên tự trách mình là nữ phụ độc ác vừa lên sân khấu đã gặp phải nam nữ chính, còn chưa kịp lộ mặt, thù hận đã kéo tới trước cửa.
Chỉ là, nàng hiện tại đứng ở trận doanh nào, e rằng bản thân cũng chẳng thể tự xưng là người của chính phái.
“Thược Dược, có chuyện gì vậy?”
Tiểu thư!" Thược Dược vội vã đến trước kiệu, giọng đầy uất ức: “Các nàng ấy thật là khinh người quá đáng! Thương nhân thân phận vốn đã thấp kém, nhường đường cho chúng ta là lẽ đương nhiên, vậy mà nàng ta còn ép chúng ta phải cúi đầu cảm tạ!”
Nghe vậy, Hạ Kiêm cũng hiểu rõ đầu đuôi. Việc này chẳng thể hoàn toàn trách Thược Dược.
Bùi phủ ở Kim Lăng Thành là danh môn vọng tộc bậc nhất, mà thân là hạ nhân của Bùi phủ lại phải hạ mình cảm tạ một thương nhân… Thược Dược nổi giận, cũng là chuyện dễ hiểu.
Hạ Kiêm đưa tay ra, dưới ánh mắt khó hiểu của Thược Dược, nhẹ nhàng véo má nàng một cái.
“Ta biết rồi. Ngươi lui về phía sau trước đi chớ cùng bọn họ đôi co thêm nữa.”
Thược Dược ôm má, lủi ra sau. Còn Hạ Kiêm thì tự mình nhảy xuống xe ngựa. Nào ngờ xe quá cao, nàng vừa nhảy xuống đã mất đà, loạng choạng hai bước suýt thì ngã nhào về phía trước.
Liễu Nhược Đằng cau mày khẽ liếc nhìn Hứa Trí rồi cả hai dõi mắt về phía vị tiểu thư trong bộ xiêm y nhã sắc đang tiến đến trước mặt, như đang đánh giá vật gì mới lạ vừa nhìn người này lại nhìn người kia.
"Cô nương có chuyện gì?" –Thanh âm của hai người mang theo ý tứ không mấy thân thiện.
Chỉ thấy vị tiểu thư ấy khẽ nâng tay che miệng, để lộ đôi mắt hạnh trong veo, ngập đầy kinh ngạc cùng hâm mộ:
“Nhị vị thiếu hiệp chính là “Song diện” nổi danh giang hồ sao?!”
Liễu Nhược Đằng thoáng sững người, gương mặt có chút cứng lại.
Hứa Trí nhìn nàng, khẽ gật đầu.
“Vậy thì… tiểu nữ thật là có mắt không tròng, mạo phạm quý nhân! Hạ nhân ngu muội, mong nhị vị đại hiệp rộng lượng, chớ trách tội.” – Giọng nàng mềm mỏng, ánh mắt khẩn thiết, rõ ràng là một fan trung thành đuổi kịp thần tượng. Dù khi nãy còn có lời tranh chấp với Liễu Nhược Đằng, lúc này cũng đã dịu giọng xuống mấy phần.
“Không sao, chỉ cần nói rõ ràng là được.” – Liễu Nhược Đằng rốt cuộc cũng chịu mở miệng, dù ngữ khí vẫn còn có chút cứng ngắc.
Hạ Kiêm lặng lẽ quan sát hai người trước mặt, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cảm khái. So với cảm giác mơ hồ mà nguyên tác từng miêu tả về Bùi Quan Chúc, lần này khi tận mắt chứng kiến hai vị nhân vật chính, tác giả quả thực không tiếc bút mực để khắc hoạ thần thái khí độ, khiến Hạ Kiêm càng thêm chắc chắn: nàng thật sự đã xuyên thư.
“Tiểu nữ tại đây đa tạ nhị vị thiếu hiệp đã ra tay tương trợ.” – Hạ Kiêm hành lễ, mắt hạnh cong cong như vầng trăng non, hương má khẽ ửng, dáng vẻ mềm mại hòa nhã trời sinh chính là một khuôn mặt dễ khiến người sinh lòng thiện cảm.
Hứa Trí chăm chú nhìn lễ nghi của nàng, cùng Liễu Nhược Đằng khẽ trao đổi ánh mắt, sau đó ôn tồn hỏi:
“Không biết cô nương có phải là người của Bùi phủ trong Kim Lăng thành?”
“Đúng vậy a.” – Hạ Kiêm cười ngọt, cố tình tỏ vẻ đơn thuần, “Tiểu nữ họ Hạ, tên Kiêm, chữ trong 'lau mọc um tùm', nghĩa là khi sương mai còn chưa tan hết. Nhị vị thiếu hiệp cứ gọi ta là Hạ cô nương là được rồi.”
“Hạ cô nương.” – Liễu Nhược Đằng hơi ôm quyền, lễ độ nói, “Nếu đã biết ta cùng sư huynh là “Song Diện” trong lời giang hồ đồn đãi, vậy kế tiếp cũng không tiện giấu giếm nữa. Chi bằng thẳng thắn nói rõ.”
Hạ Kiêm nhẹ cắn môi, trong lòng thầm kêu: Tới rồi, quả nhiên là tới rồi.
Nàng nhớ rất rõ trong nguyên tác phải đến tận đầu tháng Năm đoàn vai chính mới tiến vào Bùi phủ. Hiện tại mới là đầu tháng Ba, xem ra suốt hai tháng qua bọn họ vẫn luôn âm thầm điều tra.
Liễu Nhược Đằng nhíu mày, chậm rãi nói:
“Ta cùng sư huynh vốn từ nhiệm vụ trên bảng Huyền Thưởng mà nhận được tin, biết Bùi phủ treo thưởng trọng hậu, nên mới vội vã đuổi tới Kim Lăng. Chỉ là lệnh thưởng kia chỉ đề rõ cần nhân thủ, hoàn toàn không đề cập nội dung nhiệm vụ. Sau khi vào thành dò hỏi khắp nơi, lại không thu hoạch được bất kỳ tin tức gì.”
“Tiếp nhận nhiệm vụ mà không hiểu rõ tiền căn hậu quả, thực chẳng giống phong cách của ta cùng sư huynh. Nếu Hạ cô nương có gì biết rõ về chuyện này, mong có thể chỉ điểm cho đôi chút.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Trong nguyên tác, bọn họ điều tra suốt hai tháng cũng chẳng thu hoạch được gì, bởi vì mọi sự đều do trong phủ mà ra, ngoại giới chẳng qua chỉ nghe đồn đãi những chuyện ly kỳ đến quỷ dị, chẳng rõ thực hư.
“Có thể nói a, có gì mà không thể chứ?” – Hạ Kiêm mỉm cười, “Chỉ là tiền căn chuyện này hơi có phần kinh tâm động phách. Ta vừa mới nghe lại vào hôm qua, cũng bị doạ không ít đâu.”
Hai người vai chính liếc nhìn nhau, Liễu Nhược Đằng rốt cuộc bật cười:
“Không ngại, chúng ta chẳng sợ những chuyện đó. Hạ cô nương cứ nói là được.”
“Ân!” – Hạ Kiêm cong cong đôi mắt, “Ngoài trời giá lạnh, lại e có tai vách mạch rừng, chi bằng mời nhị vị thiếu hiệp theo ta lên kiệu, cùng nhau chậm rãi nói rõ.”
“Cũng được.”
*
Trong xe, Hạ Kiêm khẽ thổi nguội chén trà trong tay.
“Vậy ý ngươi là… hồn ma của nha hoàn chết thảm kia không tan?” – Liễu Nhược Đằng hơi nghiêng đầu, giữa mày vẫn còn ẩn hiện hoài nghi, dường như cảm thấy chuyện này còn nhiều điểm chưa thông suốt.
“Nếu là muốn trả thù tiên phu nhân thì cũng thôi đi. Nhưng tại sao lại liên lụy đến Trần phu nhân vô tội?” – Hứa Trí nhíu mày trầm tư.
Hạ Kiêm nhẹ nhàng điểm ngón tay lên mặt trà, từng chữ từng lời chậm rãi nói ra:
“Không chỉ là liên lụy… Trần phu nhân, còn là người…”
Nàng cầm bút viết xuống bốn chữ:
Giúp đỡ giấu giếm.
Liễu Nhược Đằng trợn to mắt, con ngươi co rút mãnh liệt. Phải rồi, đây chính là điểm khiến nàng ta vẫn luôn cảm thấy bất an mà không thể nói rõ.
Nữ nhân nếu thật lòng yêu một người nam tử, sao có thể khoan dung với phu nhân đời trước của chàng?
Nhất là Bùi gia chủ, người không vợ lẽ không thiếp thất, dung mạo lại anh tuấn nghiêm cẩn trong ngoài đều xứng danh một bậc hảo nam tử.
Trong hoàn cảnh như vậy, Trần phu nhân hiện nay không những không hề tỏ vẻ bất mãn với tiên phu nhân, trái lại còn liều mình giúp nàng ta giấu diếm mọi chuyện.
Đây... thật sự là điều thường nhân có thể lý giải sao?
Liễu Nhược Đằng bất giác thấy lạnh sống lưng, ánh mắt khẽ liếc nhìn người vừa thản nhiên viết ra bốn chữ "giúp đỡ giấu giếm" kinh người, lại vẫn bình thản ngồi dựa lưng, tay xoay quạt, dáng vẻ như chẳng có gì quan trọng.
Nhìn nàng, lại chẳng biết nên khen thông minh hay lo nàng ngu ngốc đến mức không biết giữ miệng.
Nghĩ đến đây, Liễu Nhược Đằng không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho nàng. Sợ Hạ Kiêm vì nói ra chuyện đó mà bị người trong Bùi phủ ghét bỏ, bị đẩy ra ngoài vòng.
Hạ Kiêm thì khác. Nhận ra ánh nhìn đầy suy nghĩ từ Liễu Nhược Đằng, nàng chỉ hơi nâng quạt nhìn ra ngoài cửa sổ và khẽ cất tiếng hát.
Nàng cố tình nói hết mọi chuyện cho nhóm nhân vật chính.
Bởi vì nàng tin tưởng nam nữ chính đều là người thông minh, nói chuyện có thể hiểu nhau, không cần vòng vo. Nàng chọn nói, cũng xem như là một kiểu tỏ rõ lập trường: nàng bằng lòng tạm thời đứng chung chiến tuyến với họ.
Vì nàng cảm nhận được Bùi Quan Chúc có ý bài xích mình.
Hôm qua, hắn đột nhiên kéo nàng vào hành lang tối, nói chuyện xưa nghe như có ý tốt nhưng lời lẽ lại đầy mùi đe dọa. Không giống đang tiếp cận nàng, mà giống như đang tìm cách dọa nàng phải rút lui khỏi phủ. Nếu nàng thực sự bị hắn làm cho phát bệnh, chắc hẳn hắn sẽ vỗ tay tán thưởng.
Trải qua đêm hôm qua, Hạ Kiêm mơ hồ cảm thấy, cái chết kỳ lạ của nguyên thân trong nguyên tác tám chín phần mười không thể thoát khỏi liên quan đến Bùi Quan Chúc. Nàng vốn vì xung hỉ mà vào phủ, nhưng từ đầu đến cuối Bùi Quan Chúc chưa từng để nàng vào mắt, thậm chí ánh nhìn còn vương chút chán ghét.
Huống hồ, nguyên thân còn từng dẫm trúng điểm khó chịu của hắn.
Chẳng qua là một tiếng “biểu huynh”, mà cũng đủ khiến hắn lộ vẻ khó chịu công khai. Bùi Quan Chúc vốn cực ít lộ ra cảm xúc phản cảm, ấy vậy mà chỉ vì một cách xưng hô tầm thường, hắn đã không che giấu nổi sự chán ghét đủ thấy cái xưng hô ấy đã hung hăng giẫm nát ranh giới cuối cùng của hắn.
Mà một kẻ nếu quả thực là sát nhân, giết người không chớp mắt... thì sẽ vì chút lương tâm mà nương tay sao?