Còn mẹ và Thẩm Xuân mỗi ngày chỉ kiếm được bảy tám công, vừa đủ nuôi thân hai người.
Thẩm Đông và Thẩm Thu thì ngày nào cũng cắt cỏ cho heo, chỉ được hai công điểm, số công ít ỏi đó chỉ đủ để hai đứa uống nước cháo. Nói trắng ra, công điểm của Thẩm Hạ và Thẩm Đại Trụ đang gánh cả hai đứa em trai.
Đặc biệt là Thẩm Hạ, một nửa phần lương thực cô kiếm được đều bị chuyển sang phần của hai đứa em sinh đôi kia. Ấy vậy mà người nhà này chẳng ai biết ơn cô, ngược lại còn sẵn sàng chèn ép bất cứ lúc nào.
Hừ, đúng là một lũ vong ân bội nghĩa.
Thái độ tốt bất ngờ của Thẩm Đông tối nay khiến mẹ cậu hơi ngạc nhiên, nhưng bà cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là do Thẩm Thu bị đánh, Thẩm Đông thấy áy náy nên mới ngoan vậy.
Bữa tối nhà họ Thẩm vẫn đạm bạc như mọi khi, một rổ bánh ngô trộn rau dại, mỗi người một bát cháo loãng đến mức có thể soi thấy mặt mình trong đó, hai đĩa rau không dính một giọt dầu gồm một đĩa cà tím luộc, một đĩa cải thảo luộc, đều là rau tự trồng ở góc vườn.
Thời buổi này, nhà nào cũng có một mảnh đất nhỏ tự canh tác, chỉ được phép trồng rau, các loại cây lương thực khác đều cấm.
Thẩm Hạ đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn bát cháo loãng trước mặt và chiếc bánh ngô trộn rau mà mẹ dúi vào tay, cô vẫn không khỏi giật giật mí mắt. Cái này thật sự… ăn được à?
Tha lỗi cho cô, người từ hiện đại xuyên tới, đây là lần đầu tiên cô được "nếm thử" loại cơm tối thế này. Nói không quá lời chứ ở hiện đại, mấy người vô gia cư ngoài đường còn chê.
"Mau ăn đi con Hai, chẳng phải mày bảo đói sao?"
Mẹ Thẩm vừa gắp cho Thẩm Đông một đũa cải luộc, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Hạ đang ngẩn người nhìn chằm chằm cái bánh ngô trong tay thì cau mày, cất tiếng giục.
Vì chuyện tối nay Thẩm Hạ bị Thẩm Xuân vu oan, thái độ của mẹ Thẩm với cô tốt hơn thường ngày một chút. Dĩ nhiên cũng vì cô vừa nói mấy câu khiến bà thấy hài lòng.
Thẩm Hạ hoàn hồn, ngước lên cười với mẹ Thẩm.
“Mẹ, chị cả còn chưa tới, con đợi chị ấy đến rồi ăn cùng.”
Thật ra cô không phải muốn giả bộ quan tâm chị gái gì trước mặt mẹ Thẩm, chỉ đơn giản là đang mong được ăn quả trứng gà Thẩm Xuân nấu cho.
Trong ký ức của nguyên chủ, chỉ có dịp lễ Tết mới được nếm một miếng trứng. Ngày thường trứng đều để dành cho hai thằng em sinh đôi. Ngay cả Thẩm Xuân, cô con gái được cưng chiều hơn nguyên chủ, cũng chẳng có đãi ngộ ấy.
Nghe vậy, nét cười trên mặt mẹ Thẩm càng sâu hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ cũng dịu dàng đi nhiều.
“Con đói thì cứ ăn trước đi, khỏi cần đợi chị.”
Thẩm Hạ do dự:
“Vẫn là chờ chị cả đi. Chị ấy... chị ấy tối nay tâm trạng không tốt.”
Mẹ Thẩm vừa nghe xong liền sầm mặt lại, giọng khó chịu:
“Nó còn mặt mũi nào mà buồn với chả bã? Không phải chuyện tối nay là do nó tự chuốc lấy à?”